“Ngày mai tôi sẽ bảo người dẫn cậu đi để cậu hoàn thành tâm nguyện cho dù có xuống dưới gặp ông nội cậu cũng sẽ không khiến ông nội cậu thất vọng đây cũng là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho cậu.”
Vũ Hoàng Minh đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Cảnh Mộc hai cái biểu hiện sự cảm thông.
Nếu như đổi lại là anh khi người thân duy nhất cực khổ bươn chải để nuôi anh lớn khôn ngày ngày mong anh thành người nhưng khi anh thành công còn chưa kịp báo hiếu thì ông lại chết chuyện này có bao nhiêu bi thảm nha.
Nếu như đúng lúc trong cái tình cảnh khổ sỡ tuyệt vọng này lại có người đến nói với anh rằng ngưỡi thân này của anh có thể sống lại, có lẽ anh cũng sẽ đồng ý đối điều kiện mà đối phương đưa ra.
“Càm ơn cậu Hoàng Minh tôi nhất định nỗ lực hết sức mình không đề ông nội mất mặt.”
Cảnh Mộc dùng sức gật đầu một cái thể hiện quyết tâm vành mắt cũng đỏ lên.
“Ừm đêm nay cậu cứ ở ngay chỗ này nghì ngơi thật tốt chuẩn bị tỉnh thần, vậy cậu nghì ngới đi tôi đi ra trước.”
Vũ Hoàng Minh mìm cười, đi cùng Trương Hải Long rời đi phòng giam, thuận tiện đóng cửa lại Vừa ra khỏi phòng giam, bọn họ đã nghe thấy một tiếng nổ ẩm điếc tai vang lên.
Bọn họ đều không hẹn mà nhìn về phía phát ra tiếng nồ chì thấy ð sân bay có một chiếc máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh cất, chiếc trực thăng đó càng bay càng cao sau đó xa dẫn xa dần nơi họ đang đứng.
Lúc này Ngưu Điền Cướng hớt hải chạy tới, mặt mũi rất ngưng trọng, “Cậu Hoàng Minh, không xong rồi Từ Mặc Dương cái tên chó má đó.
muốn chạy trốn!”
Trên mặt Vũ Hoàng Minh lộ ra một tia cười lạnh, “Chạy ư? Có hỏi qua tôi chưa?”
Muốn từ tổng chì huy căn cứ quân sự chạy.
trốn, có phải anh ta cũng quá coi thường năng lực của Chiến Long Quân.
Từ Mặc Dương ở chỗ này nhiều năm như vậy, còn không rõ ràng mình có thể chạy thoát hay.
không sao?
Chạy trốn bây giờ anh ta chỉ có một con đường đó là chết.
“Lấy đạn đạo truy vết ra đây, bắt anh ta xuống đây cho tôi!”
“Vâng!”
Ngưu Điền Cương lập tức truyền lệnh xuống.
Chỉ trong chốc lát, vô số máy bắn truy tung pháo đạn đã sừng sững lặng ngắt ở chung quanh tổng chì huy căn cứ quân sự, chỉ cần có lệnh bất cứ lúc nào cũng có thề bắn Ngưu Điền Cương thấy máy bắn đã chuẩn bị ồn thỏa anh nhìn Vũ Hoàng Minh gật nhẹ đầu một cái.
“Bắn nổ cho tôi!”
Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh phát lạnh vung tay lên!
*Sưu sưu sưu!”
Trong nháy mắt, bảy tám viên đạn đạo truy.
vết được bắn ra.
Trên trực thăng, Từ Mặc Dương thờ phào một hơi thật dài.
May mắn mình chạy nhanh, nếu không thì xong đời Trước khi đi anh ta cũng đã báo cho Ngụy Nhiên, để tên này tranh thủ thời gian chạy trốn, không cần quay về tổng chỉ huy căn cứ quân sự.
“Tư lệnh Mặc Dương có đạn đạo truy vết đuổi tới Phụ trách lái máy bay trực thăng chính thân tín của anh ta, đương nhiên anh ta cũng đã sớm bị Từ Mặc Dương tầy não.
“Yên tâm đi, những cái máy bắn truy tung pháo đạn đã sớm bị tôi động tay động chân sửa lại số liệu rồi căn bản không thể bắn trúng chúng †a đâu!”
Từ Mặc Dương cười lạnh một tiếng, thật sự.
coi anh thành thằng ngốc sao?
Õ trong Chiến Long Quân lăn lộn nhiều năm như vậy anh mà muốn đi, ai có thể ngăn được chứ?
Tất cả đường lui anh ta đều đã nghĩ kỹ và tính toán chu đáo.
Cũng giống như lẩn này anh ta đã có dự định muốn chạy trốn cho nên đã sớm chuẩn bị kế hoạch sửa đổi số liệu của mấy cái máy bắn truy tung pháo đạn, khiến truy tung pháo đạn không có cách nào bắn trúng mục tiêu chếch đi khoảng mười mét phạm vi.
Nhưng rất nhanh cái tên thân tín lái máy bay.
trực thăng biến sắc, “Tư lệnh Mặc Dương truy tung pháo đạn càng ngày càng gần, cách chúng “Tôi nói không có việc gì thì sẽ không có.
việc gì, cậu lo lắng cái gì? Tranh thủ thời lái nhanh về phía trước, nhanh lê¡ Từ Mặc Dương có chút không kiên nhẫn, số liệu đều bị mình điều chỉnh rí sao SaO.
Anh ta cũng không tin, Vũ Hoàng Minh có ‘thể nghĩ được mình sẽ đi bước này.
Trừ phi anh ta là thần tiên!
Thế nhưng là rất nhanh, Từ Mặc Dương liền cảm giác được có chút không được bình thường.
Những chiếc truy tung pháo đạn cách họ càng ngày càng gần, mà lại thanh âm kia, hình như có chút không giống loại hình mà mình trước đó đã chình sửa thì phải!
“Lái chệch phương hướng, nhanh!”
Rốt cục, anh ta cũng ý thức được không ồn.
Đáng tiếc chính là, quá muộn!
“Ấm ẩm!
Một tiếng nồ dữ dội vang lên kèm theo đó là ánh lửa mãnh liệt cháy ở giữa không trung, cà chiếc máy bay trực thăng đều bị nổ nát ‘Vũ Hoàng Minh ð trong tổng chỉ huy căn cứ quân sự nhìn thấy mục tiêu đã bị phá hủy anh liền nhếch miệng lên.
“Thật sự cho rằng, tôi không biết anh là một kè già đời lắm mưu nhiều kế sao?”