“Mộc, tôi biết cậu sẽ nói ra, tôi biết cách làm người của cậu, cậu sẽ không dễ dàng bị người khác uy hiếp như vậy.”
Vũ Hoàng Minh nhìn Cảnh Mộc đang ngồi đối diện mình trong lòng có chút thất vọng.
Cách làm người của Cảnh Mộc anh biết rất rõ, lúc trước khi anh mới đạt được cấp bậc này.
cậu ta cũng không phục lắm nhìn anh rất chướng mắt còn chuyên tìm anh gây phiền phức.
Cuối cùng hai người còn ra tay đánh nhau kết quả anh miễn cưỡng thu phục được cậu ta.
Cảnh Mộc cũng giống như anh là một đứa mồ côi, cậu ð với ông nội ăn mặc đi học đều do.
ông nội lo có thể nói cậu có được ngày hôm nay.
công của ông nội là lớn nhất.
Còn nhớ hổi đó nghe tin ông nội qua đời Cảnh Mộc đã đau lòng rất lâu.
Cũng thường xuyên tìm anh uống rượu, mỗi lần uống là phải uống say như chết rất là thê thảm.
Cũng may lúc cậu ta ở trên chiến trường vẫn giữ được phong độ không hề lơ là trách nhiệm.
“Anh Hoàng Minh thật xin lỗi.”
Trên mặt Cảnh Mộc tràn đầy khổ cậu cúi đầu hốc mắt đỏ bừng.
Thật ra đàn ông cũng biết khóc cũng có lúc yếu đuối chỉ là chưa tới giới hạn thì họ sẽ không thể hiện ra.
“Có cái gì phải xin lỗi, tôi biết cậu không phải loại người như vậy, rốt cuộc đối phương ra điều kiện gì với cậu, để cậu phả……”
‘Vũ Hoàng Minh thật sự là không hiểu, Cảnh Mộc chỉ có một người thân duy nhất là ông nội mà ông nội của cậu ta đã chết rồi.
Theo lý mà nói không có cái gì có thể trờ thành điểm yếu có thể uy hiếp được cậu mới đúng rốt cuộc là vì cái gì.
“Anh Hoàng Minh tôi biết chuyện tôi gây ra vạn lần chết cũng không đủ đề bù đắp, nhưng tôi vẫn muốn đền bù lỗi lầm của tôi, nếu… nếu như như vậy vẫn không thể bù đắp được gì cầu xin anh đừng ð chỗ này giết tôi. Hãy đề tôi làm trách nhiệm của một quân nhân, nếu tôi chết đây tôi sợ khi tôi xuống dưới gặp ông cụ nhà tôi ông ấy sẽ đau lòng và thất vọng về tôi.”
Sau khi Cảnh Mộc nói đến đây, nước mắt tí tách rơi xuống.
Thấy thế, Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi nhẹ gật đầu.
“Tôi hiểu và thông cảm cho nỗi lòng của cậu, ngày mai tôi sẽ đề cho người dẫn cậu đi tìm Lưu Chí.”
Anh biết rõ suy nghĩ của Cảnh Mộc anh cũng rất đồng cảm với cậu ta, cái tên này cho dù có chết cũng muốn chết trên chiến trường chết có ý nghĩa chết như một người quân nhân.
Có thể cố gắng hết mình giết thêm mấy kẻ địch trên chiến trường chính là tâm nguyện lớn nhất của cậu ta.
“Cảm ơn anh Hoàng Minh!” Cảnh Mộc nghẹn ngào nói.
Trong lòng của cậu ta cảm thấy rất vui mừng và biết ơn với Vũ Hoàng Minh, từ khi hai người quen biết đến nay cho tới lúc này Vũ Hoàng Minh không hề làm bộ làm tịch với bọn họ.
Mọi người cứ giống như là anh em vậy có cái gì thì nói cái đó.
*Ö trong đội ngũ của chúng ta, ngoại trừ tôi và Hoàng Trung ra còn có Từ Mặc Dương, Ngụy Nhiên, địa điểm mà mỗi lần người của cái tổ chức kia hẹn gặp mặt chúng tôi là ở một cái quán bar tên là Khói Đen phía Bắc ngoại ô thành phố.”
Cảnh Mộc không có giấu diếm anh cái gì có.
chuyện gì mà cậu ta biết cậu ta đều nói ra.
Nghe vậy, con mắt của Vũ Hoàng Minh có chút nheo lại.
Từ Mặc Dương và Ngụy Nhiên anh đều biết.
Anh cũng đã sớm phái người theo dõi nhất cử nhất động của Từ Mặc Dương, còn về phần Ngụy Nhiên anh cũng đã phái người đi bắt anh ta trỡ về.
Nhưng mà có thật là chỉ có mấy người này.
không?
Trong lòng anh còn có chút nghỉ ngỡ.
Nhưng cũng phải nói khi nhìn vào mắt của Cảnh Mộc anh liền biết tên nhóc này không hề nói Như thế xem ra, nội ứng ở trong Chiến Long Quân vẫn tương đối ít.
“Mộc, rốt cuộc bọn họ ra điều kiện gì với cậu? Tôi thật sự rất tò mò.”
‘Vũ Hoàng Minh nhìn Cảnh Mộc sau đó anh nhíu mày.
Cảnh Mộc cưỡi thảm một tiếng, “Cậu Hoàng Minh, nói ra cũng không sợ cậu chê cười hai năm trước lúc mà ông nội của tôi vừa mới qua đời, những người kia đã tìm tới tôi, nói có cách làm cho ông nội tôi sống lại, chì cần bảo tồn thi thể hoàn chỉnh thì có thể.”
Người chết sống lại chuyện này không cần nghĩ cũng biết là đang lừa người.
Thế nhưng Cảnh Mộc cũng chỉ có một người thân là ông nội thôi, cậu cũng như bao người muốn ông nội của mình tận mắt nhìn thấy mình có thể trờ thành một người trên vạn người thống lĩnh vạn quân uy phong ngời ngời.
Chính là vì suy nghĩ này, cậu ta như bị quỳ.
thần xui khiến đồng ý với điểu kiện mà đối phương đưa ra.
Hơn nữa, ngay cả thi thể của ông nội cậu ta cũng đã bị đối phương đưa đi, họ nói với cậu ta là muốn thay cậu đông lạnh bảo tồn.
Trong lòng Vũ Hoàng Minh run lên, thảo nào!
Thảo nào Cảnh Mộc lại bị đối phương thao.
túng sai khiến như vậy, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Ông nội, chính là là điểm yếu duy nhất uy hiếp được Cảnh Mộc.
“Tôi hiểu rồi.”