Hôm nay là thứ hai, Tống Sính Đình phải đến công ty làm việc, Tổng Thanh Thanh phải đến trường đi học,
Nên Tống Sính Đình chỉ còn cách nhờ Trần Ninh lái xe cùng Đồng Kha đến các khu danh lam thắng cảnh ở Trung Hải, làm tròn tư cách chủ nhà.
Trần Ninh không biết làm thế nào đành phải đồng ý. Lái xe đưa Đồng Kha đến nhà thờ cổ Đại Thiên Sứ nổi tiếng của Trung Hải.
Nhưng hai người chưa kịp vào tham quan thì Trần Ninh bỗng nhận được điện thoại của Điển Chử gọi đến.
Nghe điện thoại xong, sắc mặt Trần Minh trầm xuống.
Đồng Kha ngạc nhiên hỏi: “Sao thế anh rể?”
Trần Ninh bình tĩnh đáp: “Nửa tiếng trước giáo sư Giang đến Trung Hải. Có người đã bắt cóc cháu gái của ông ấy làm con tin để uy hiếp, bắt ông ấy đi”.
Đồng Kha hô lên một tiếng: “Cái gì?”
Trần Ninh dửng dưng nói: “Đồng Kha, e là hôm nay anh không đi ngắm cảnh với em được rồi.”
Đồng Kha không nhịn được bèn hỏi: “Anh rể, anh định đi đâu thế?”
Trần Ninh thờ ơ đáp: “Anh đi đón giáo sư Giang trở lại, nhân tiện thu dọn rác”
Lúc này.
Tại câu lạc bộ thương vụ Lam Điều.
Trong hội trường thương vụ nguy nga tráng lệ.
Chúc Cửu linh và Lục Thanh Vân đang ngồi uể oải trên ghế sô pha.
Mà ở đối diện bọn họ là giáo sư Giang và cô cháu gái Giang Dung, còn có cả trở lý Trương Tấn An của ông ấy.
dữ tợn. Xung quanh còn có ba mươi tên đàn em mặc vest đen đang đứng khoanh tay, ai nấy đều trừng mắt nhìn giáo sư Giang với vẻ
Chúc Cửu Linh chỉ vào tài liệu hợp đồng để trên bàn, cười mỉa mai và nói với Giang Nam Phong: “Giáo sư Giang, giờ ông đã gặp được cháu gái rồi, có thể ký hợp đồng được rồi chứ hả?” Đọc truyện tại web T amlinh bạn nhé
Lục Thanh Vân cũng nói: “Giáo sư Giang, chúng tôi ra giả cho phì đại lý là một tỷ, cử năm năm lại ký hợp đồng lại một lần. Năm năm là ông lại nhận được phí đại lý một tỷ, không ít đúng không?”
Giang Nam Phong cảm thấy tức cười với lời lẽ của hai con người này.
Những năm qua, tổ chức nghiên cứu y học Rạng Đông của ông ấy chỉ nhận tiền đầu tư bí mật của Trần Ninh, tổng chi phí đã lên đến hơn mười tỷ, ròng rã ba năm cuối cùng mới nghiên cứu ra được vắc xin phòng chống ung thư gan.
Ấy thế mà Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân lại muốn giành được quyền đại lý vắc xin ngừa ung thư gan chỉ bằng cái giá bình quân hai trăm triệu mỗi năm.
Ha ha, Giang Nam Phong không biết nên nói hai kẻ này ngu ngơ hay là lòng tham không đáy đây?
Ông ấy còn chẳng buồn phí lời với họ, chỉ lạnh lùng bảo: “Thử lỗi, tôi vẫn giữ câu nói lúc trước, trong lòng tôi đã có ứng cử viên sáng giá để trao quyền đại lý vắc xin rồi”
Lục Thanh Vân nghe thấy vậy, tức tối nói: “Lão già này, đừng có mà không biết điều”
Chúc Cửu Linh cũng đang nghịch chiếc bấm móng tay, cất giọng lạnh lùng: “Ông Giang ạ, ông tưởng bây giờ gặp được cháu gái rồi thì hai ông cháu ông sẽ bình yên à?
“Nơi này là Trung Hải, là miền Nam, mà ở đây nhà họ Chúc và nhà họ Lục có tiếng nói tuyệt đối, ông có tin là chúng tôi có thể khiến hai ông cháu ông không thể bước chân ra khỏi câu lạc bộ Lam Điều này không?”
Theo bản năng, Giang Nam Phong đứng chắn trước cháu gái, nghiêm mặt nói: “Ha ha, hai cậu bắt tôi đến đây là tai họa đã chuẩn bị ập xuống rồi. Bây giờ còn dám đe dọa tôi, đúng là chết đến nơi rồi vẫn không hay biết.” Mời đọc truyện tại Tamlinh247.com
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân nhìn nhau, không nhịn được cười phá lên.
Chết đến nơi?
Ai mà có gan lớn như vậy, dám bạo gan nói sẽ cho hai người họ chết?
Chúc Cửu Linh xua tay dặn dò đám đàn em ở đó: “Người đầu, ông Giang không muốn đóng dấu vân tay lên bản hợp đồng, các cậu giúp ông ấy đi!”
Chúc Cửu Linh vừa dứt lời, lập tức đã có hai tên đàn em cao to vạm vỡ, mặt mày dữ tợn hùng hổ đi về phía Giang Nam Phong.
Trợ lý của Giang Nam Phong là Trương Tấn An nhìn thấy mấy tên côn đồ thô bạo này chuẩn bị ra tay với ông Giang.
Anh ta cũng không nhịn được, bước lên chắn trước mặt hai ông cháu ông Giang, nghiêm giọng trách mắng: “Giữa ban ngày ban mặt thế này mà đảm ác ôn các anh định làm gì? Các anh dám hỗn với ông Giang thì tôi là người đầu tiên không cho phép!”
Chúc Cửu Linh hừ một tiếng: “Láo toét, quỳ xuống!”
Chúc Cửu Linh vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ lực lượng đã ra tay với Trương Tấn An.
Trương Tấn An bị hai tên vệ sĩ tát cho mấy cái bạt tai đau điếng, mặt bê bết máu, cuối cùng bị đá hai phát vào chân, loạng choạng quỳ sụp xuống đất.
Giang Dung thấy vậy thì không khỏi hét lên kinh hãi.
Giang Nam Phong trợn trừng mắt như sắp nứt ra, tức giận nói: “Các cậu dừng tay lại đi!”
Chúc Cửu Linh cười nheo mắt lại: “Ông Giang, không muốn mình cùng cháu gái và trợ lý của ông có bất trắc gì thì hãy ngoan ngoãn ký tên đi.”
Giang Nam Phong tức tối: “Các cậu đừng có hòng!”
Chúc Cửu Linh cười khẩy: “Thế à?”.
Anh ta nói rồi đưa mắt nhìn Giang Dung. Cô ấy mặc áo phông trắng với quần jean xanh, chân đi một đôi giày trắng, tóc đuôi ngựa cột cao, cách ăn mặc của một sinh viên đại học hoạt bát đầy năng lượng, là cách ăn mặc điển hình của nữ sinh tươi tắn rạng rỡ, trông rất thanh tạo động lòng người.
Anh ta nhếch môi nở nụ cười gian ác, nói với đám đàn em ở đó: “Nom cô Giang cũng được đấy, ai có hứng thú chơi đùa với cô Giang không nào?”
Thoáng chốc ánh mắt của cả đám đàn em ở đó đều sáng rỡ, thậm chí còn có kẻ không kìm được khẽ huýt sáo, trả lời: “Cậu Chúc, chúng tôi có hứng thú quá đi ấy chứ, hê hê.”
Chúc Cửu Linh tỏ vẻ hài lòng, hăm dọa Giang Nam Phong: “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, bây giờ ông hãy ngoan ngoãn ký tên vào hợp đồng, nếu không thì tôi sẽ chọn ra mười đứa đàn em vạm vỡ nhất chơi đùa cháu gái ông ngay trước mặt ông.”
Giáo sư Giang tức run người, nhưng ông ấy còn chưa kịp lên tiếng.
ở cửa sảnh đã có một giọng nói lạnh như băng cất lên: “Chỉ dựa vào câu nói này thôi thì hôm nay cậu đã cầm chắc cái chết
rồi!”
Tất cả những người đang có mặt đều hoảng sợ, đồng loạt hướng mắt nhìn ra phía cửa.
Và rồi họ thấy người vừa lên tiếng, chính là Trần Ninh.