Theo sau Trần Ninh còn có Đồng Kha, Điển Chử và tám Hổ vệ đang sải bước đi vào.
Giang Nam Phong vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy Trần Ninh, ông ấy kích động bảo: “Trần Ninh, cuối cùng cậu cũng đã đến.”
Trương Tấn An đang quỳ trên đất, mặt bê bết máu, trong ánh mắt cũng mừng vui khôn tả, anh ta là trợ lý luôn theo sát bên cạnh giáo sư Giang và là một trong số ít người biết được thân phận của Trần Ninh,
Nhìn thấy Trần Ninh, anh ta mừng rỡ chật vật đứng lên.
Chúc Cửu Linh lạnh lùng nói: “Ai cho mày đứng lên, quỳ lại cho tao, muốn chết à?”
Trương Tấn An vừa rồi còn bị đánh cho im thin thít, mà lúc này đây thấy Trần Ninh đến, anh ta đã bướng hẳn lên.
Anh ta trở tay lau vết máu trên mặt, nhếch mép nói: “Ha ha, anh Trần đến rồi, người sắp chết phải là anh mới đúng”
Chúc Cửu Linh trợn tròn mắt: “Muốn làm loạn à? Chắc đến giờ chúng mày vẫn chưa hiểu ai là người có quyền quyết định ở phía nam hả?.
“Người đầu, đánh thằng ôn này tàn phế cho tao!”
Lời nói của Chúc Cửu Linh vừa dứt, hai tên vệ sĩ bên cạnh Trương Tấn An lập tức định đánh cho anh ta một trận nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, Điển Chử bên cạnh Trần Ninh đột nhiên tăng tốc độ kinh người, lập tức lao tới trước mặt hai tên vệ
Với một cú đấm và đá, hai tên vệ sĩ bị đánh bay ra xa gần như cùng một lúc.
Rầm rầm!
Hai tên vệ sĩ bị hất tung trên không, ngã phịch xuống đất.
Một tên mặt lõm xuống, bê bết máu, tên còn lại ngực trũng sâu, rõ ràng xương lồng ngực đã gãy hết, cả hai người đều bất tỉnh tại chỗ.
Điển Chử vừa tung đòn tấn công đã làm hai người bị thương nặng, ngay lập tức khiến tất cả những người đang có mặt đều khiếp sợ.
Trần Ninh dẫn theo Đồng Kha và tám Hộ vệ thong dong đi tới, hờ hững nói: “Mấy con thiêu thân nhỏ bé mà cũng dám ngang ngược. Không hiểu nổi đám nhãi nhép như chúng mày có cái gì mà huênh hoang thế?”
Lục Thanh Vân vừa hoảng sợ vừa tức giận, từ trong đáy lòng cậu ta hơi sợ Trần Ninh, dù sao thì cánh tay bị Trần Ninh đánh gãy vẫn chưa lành.
Chúc Cửu Linh nhìn chằm chằm Trần Ninh bằng ánh mắt nham hiểm, quát lên: “Vương Phong Lôi!”
“Có!”.
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, sau đó một người đàn ông cao một mét chín chậm rãi bước vào.
Anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác da màu đen ở trên, để hở ngực và bụng, có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn của anh ta. Phía dưới mặc một chiếc quần jean bình thường nhất và đi đôi ủng chiến đấu, hừng hực khí thế.
Anh ta là Vương Phong Lôi - cường giả trong số hơn một nghìn đệ tử của nhà họ Chúc.
Thấy Vương Phong Lôi xuất hiện, ánh mắt Chúc Cửu Linh nhìn Trần Ninh như đang nhìn một người chết.
Anh ta hả hê ra lệnh: “Vương Phong Lôi, giết Trần Ninh!”
“Vâng, thưa cậu chủ!“.
Một tiếng nổ lớn vang lên dưới chân Vương Phong Lôi, mặt đất được bao phủ bởi sàn đá cẩm thạch xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Cả người anh ta giống như một quả đạn pháo, vừa gào thét vừa lao vút về phía Trần Ninh, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Những người có mặt ở đây đều sợ hãi hét lên, Đồng Kha và những người khác nhìn Trần Ninh bằng vẻ vô cùng lo lắng, sợ Trần Ninh gặp chuyện không may.
Trần Ninh thờ ơ nói: “Tứ đom đóm nhỏ bé mà cũng tỏa ra hào quang!”
Nói rồi anh giơ chân bước lên một bước, đưa tay tung một cú đấm.
Rầm!
Hai nắm đấm của Trần Ninh và Vương Phong Lôi va vào nhau.
Răng rắc, răng rắc...
Giữa một tràng tiếng xương gãy rất nhỏ, cánh tay vạm vỡ của Vương Phong Lôi đã bị gãy thành nhiều mảnh.
Anh ta phun ra một ngụm máu, toàn thân bay ngược ra sau như một cánh diều bị đứt dây, đập vào trà vỡ tan tành, sau đó ngã xuống giữa đống mảnh vỡ thủy tinh, chỉ có thở hắt ra chứ không thể hít ngược vào!
Vương Phong Lôi bị giết ngay tại chỗ!
Chúc Cửu Linh trố mắt ra, miệng há hốc, vẻ mặt không dám tin.
Mọi người có mặt tại hiện trường cũng trợn tròn mắt.