Dinh thự nhà họ Đường được xây dựng dựa vào núi, mặt hướng ra biển.
Trong phòng khách tráng lệ như cung vua, Đường Bắc Đẩu mặc trang phục cổ đời Đường, dáng người mập mạp lại các chưa đến một mét bảy, đang ngồi trên chiếc ghế cẩm lai màu vàng cao cấp với phong thái bất phàm, cười tủm tỉm nhìn Chúc Chí Kiệt.
Trông ông cụ giống hệt phật Di Lặc với tấm lòng rộng lượng, giống như quan viên ngoại “hòa khí sinh tài”.
Nếu ai không quen biết, chắc chắn sẽ không thể liên hệ ông cụ với Giang Nam Vương giậm chân một cái cũng làm cho phương nam phải chấn động.
Chúc Chí Kiệt cung kính nói: “Ông Đường, ai cũng biết bốn trụ cột Giang Nam được ông nâng đỡ lên. Không ngờ Trần Ninh bắt nạt nhà họ Chúc chúng tôi, thậm chí còn muốn đuổi tận giết tuyệt nhà họ Chúc chúng tôi như vậy.”
“Nhà họ Chúc chúng tôi bằng lòng dâng lên một nửa sản nghiệp, chỉ mong ông Đường đòi lại công bằng cho nhà họ Chúc chúng tôi.”
Đường Bắc Đẩu thản nhiên nói: “Không cần vội dâng quà hay không dâng quà cho tôi.”
“Trần Ninh đột nhiên xuất hiện ở Trung Hải này quả thật có phần quá hiếu động”
“Nhóc con ngang ngược này cũng đang bị đánh mông”
Đường Bắc Đẩu nói một câu nhóc con đáng bị đánh mông, Trung Hải lại sắp nổi gió tanh mưa máu!
Chúc Chí Kiệt mừng như điên, kích động nói: “Cảm ơn ông Đường đã ra mặt cho nhà họ Chúc chúng tôi!”
“Nhưng có người nói Đổng Thiên Bảo – thuộc hạ của Trần Ninh xưng bá trong giới xã hội đen Trung Hải. Mà bản thân Trần Ninh cũng có quan hệ tốt với đám lãnh đạo Trung Hải. Muốn trừng trị Trần Ninh, sợ rằng có hơi khó đấy.”
Đường Bắc Đẩu nghe vậy, cười ha hả: “Hai bên xã hội đen và cảnh sát của Trung Hải đều là người của cậu ta, vậy tôi sẽ phải một người trên tỉnh xuống bắt cậu ta. Chẳng lẽ bên phía Trung Hải còn dám cả gan gây khó dễ cho cấp trên ở tỉnh sao?”
Đường Bắc Đẩu nói xong lại dặn dò quản gia Đường Tam Tài bên cạnh: “Ông qua đánh tiếng với đội trinh sát hình sự, bảo Lưu Hạ tự mình dẫn đội, đi cùng Chúc Chí Kiệt đến Trung Hải để trừng trị Trần Ninh.”
Chúc Chí Kiệt nghe vậy thì mừng rỡ. Ông ta có một đám thuộc hạ liều mạng dẫn từ nước ngoài về.
Bây giờ còn có Lưu Hạ - đội trưởng trinh sát hình sự giúp đỡ, lo gì không chỉnh chết được Trần Ninh?
Thành phố Trung Hải!
Trần Ninh và hai người Tống Sính Đình, Đồng Kha mới đi thị sát công trường nhà máy dược phẩm ở khu phượng Hoàng xong, đang lái xe quay về trong thành phố.
Bọn họ vừa vào trong thành phố, đột nhiên có mấy chiếc xe lao tới trước mặt, bao vây xung quanh chiếc xe BMW của bọn họ.
Tiếp theo, mấy người mặc thường phục nhanh nhẹn bước xuống xe.
Người dẫn đầu trông rất cao và gầy, ánh mắt đặc biệt sắc bén. Đó chính là Lưu Hạ.
Lưu Hạ lấy giấy công tác lắc trước mặt đám người Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Chúng tôi là đội trinh sát hình sự của tỉnh. Trần Ninh, bây giờ chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan tới rất nhiều vụ án, mời cậu theo chúng tôi về trợ giúp điều tra”
Tống Sính Đình nghe vậy, vừa sợ lại vừa sốt ruột: “Có phải các anh hiểu nhầm không?”
Lưu Hạ không để ý tới Tổng Sính Đình, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Cậu tự xuống xe đi theo chúng tôi, hay chúng tôi phải ra tay bắt cậu đi?”
Trong lúc Trần Ninh bị bao vây, Điển Chử và tám Hổ vệ mặc thường phục ngồi trên hai chiếc SUV màu đen đã xuống xe, đang định đi qua.
Nhưng bọn họ nhìn ánh mắt của Trần Ninh và dừng lại.
Trần Ninh đã dùng ánh mắt nói cho đám người Điển Chỉ biết anh không có nguy hiểm, ra hiệu cho bọn họ không cần tới gần.
Sau đó anh còn có vẻ hứng thú nhìn nhóm người Lưu Hạ, mỉm cười nói: “Nếu tôi bị tình nghi thì cảnh sát Trung Hải có thể bắt tôi. Không ngờ các anh ở trên tỉnh xa như vậy còn phải chạy tới đây.”
“Để tôi đoán thử nhé! Là nhà họ Chúc bảo các anh tới, hay Giang Nam Vương Đường Bắc Đẩu phái các anh tới gây rắc rối cho
tôi?”
Mặt đám người Lưu Hạ hơi biến sắc. Bọn họ không ngờ Trần Ninh có thể dễ dàng nhìn thấu được nguyên nhân bọn họ tới đây.