Chiến Long Vô Song

Chương 272: Chương 272: Trần Ninh xảy ra chuyện




Tổng Sính Đình nghe Trần Ninh nói vậy, lập tức nhớ tới ân oán giữa Trần Ninh và nhà họ Chúc. Cô cũng ý thức được những người trước mắt này là do nhà họ Chúc trên tỉnh tìm tới để đối phó với Trần Ninh.

Cô càng sốt ruột hơn, bảo vệ ở trước mặt Trần Ninh: “Các người không thể dùng việc công để báo thù riêng được. Tôi không cho phép các người bắt anh ấy đi!”

Ánh mắt Lưu Hạ lạnh lẽo, anh ta lớn tiếng nói: “Trần Ninh, nếu cậu không chịu hợp tác, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế đưa cậu đi.”

Anh ta nói xong, lại muốn ra lệnh cho đám cấp dưới ra tay bắt Trần Ninh.

Lúc này, Trần Ninh nhẹ nhàng đẩy Tống Sính Đình ra, mỉm cười nói: “Không cần, tôi đi với các anh. Tôi muốn xem thử các anh muốn chơi trò gì.” Nhớ web t a m l i n h nhé bạn!

Tổng Sính Đình nghe vậy thì sốt ruột: “Trần Ninh?”

Trần Ninh dịu dàng an ủi: “Sính Đình em yên tâm, anh không có việc gì đâu. Đến tối, anh sẽ về ăn cơm.”

Đám người Lưu Hạ nghe vậy thì cười lạnh, nghĩ thầm: Bị chúng tôi bắt đi rồi, cậu còn muốn về nhà ăn cơm tối nữa à?

Ha ha, sợ rằng cả đời cậu cũng không cần ăn cơm nữa đâu. Bởi vì người chết không cần ăn cơm!

Lúc Trần Ninh rời đi cùng đám người Lưu Hạ, anh không quên dặn dò Đồng Kha: “Em cố gắng chăm sóc cho chị em, đừng để cô ấy phải lo lắng”

Đồng Kha biết thân phận bí mật của Trần Ninh, nhưng cô từng thề độc sẽ giữ bí mật cho anh.

Cho nên lúc này cô không lo lắng cho Trần Ninh, nhưng cũng không có cách nào nói cho chị họ đừng lo lắng được. Cô chỉ có thể phiền muộn hứa với Trần Ninh: “Được, em biết rồi.”

Trần Ninh đi theo đám người Lưu Hạ lên xe, bị đưa đi.

Tống Sính Đình trơ mắt nhìn Trần Ninh bị bắt đi. Cô hoảng loạn, vội vàng gọi điện thoại tìm người nhờ giúp đỡ.

Đáng tiếc là mạng lưới quan hệ của cô có hạn.

Cô không quen biết với lãnh đạo lớn, lãnh đạo nhỏ nghe nói Trần Ninh bị người trên tỉnh bắt, sợ đến mức lập tức nói không thể giúp gì được. Quay lại ủng hộ Tamlinh247.com nhé!

Tổng Sính Đình cuống lên không ngừng đi qua đi lại, mặc cho Đồng Kha ở bên cạnh an ủi thế nào cũng vô dụng.

Trong lúc Tống Sính Đình hết đường xoay xở, đột nhiên có một chiếc xe Passat dừng lại bên cạnh.

Cửa sổ xe được hạ xuống, lộ ra một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.

Người đàn ông này có đường mép tóc rất cao, đôi mắt nhỏ, nhìn qua hơi giống mặt cá mập, vừa gặp đã cảm thấy buồn cười, lại có chút hung ác.

Anh ta vừa nhìn thấy Tống Sính Đình và Đồng Kha đã vui mừng gọi: “Này, cô Tống!”

Tống Sính Đình nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì có hơi kinh ngạc, mãi sau mới nhận ra: “Anh là Phan Thạch Hoa, đội phó đội trinh sát hình sự của tỉnh!”

Phan Thạch Hoa cười híp mắt nói: “Không ngờ cô Tổng còn nhớ tôi, thật đáng mừng, thật đáng mừng.”

Hóa ra mấy năm trước, Tống Sính Đình chưa cưới đã sinh con nên bị nhà họ Tống xem mà nỗi sỉ nhục.

Có một thời gian, ông cụ nhà họ Tống muốn giới thiệu người cho Tổng Sính Đình để gả cô đi.

Phan Thạch Hoa này hơn bốn mươi tuổi, vợ đã mất. Anh ta làm đội phó đội trinh sát hình sự trên tỉnh, từng là đối tượng được ông cụ Tổng thu xếp cho Tổng Sính Đình xem mắt.

Lúc đấy, Tống Sính Đình không biết đó là bữa tiệc xem mắt, nên tới nhà hàng gặp mặt Phan Thạch Hoa một lần.

Hai người gặp mặt chưa được mười phút, Tống Sính Đình đã kiếm cớ chạy mất.

Nhưng dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô đã làm Phan Thạch Hoa chết mê chết mệt.

Lần này, Phan Thạch Hoa tới Trung Hải nghỉ phép lại không ngờ gặp được Tổng Sính Đình trên đường, anh ta lập tức tới gần chào hỏi.

Lúc này, anh ta híp mắt ngắm nhìn dáng người mảnh mai của Tổng Sính Đình với vẻ thèm muốn, sau đó cười híp mắt hỏi: “Cô Tổng, các cô làm gì ở đây thể? Xe chết máy à? Có cần tôi giúp một tay không?”

Tổng Sính Đình vốn muốn nói không sao, sau đó rời đi.

Nhưng cô chợt nhớ ra Phan Thạch Hoa là đội phó đội trinh sát hình sự của tỉnh, Trần Ninh lại bị người ta hãm hại, bị người của đội trinh sát hình sự của tỉnh dẫn đi.

Có lẽ Phan Thạch Hoa có thể giúp được.

Vì vậy, cô vội vàng kể sơ qua mọi chuyện cho Phan Thạch Hoa nghe, sau đó cầu xin: “Đội phó Phan, chồng tôi chắc chắn bị oan, anh làm việc ở đội trinh sát hình sự của tỉnh, mong anh cứu chồng tôi với!”

Phan Thạch Hoa nghe vậy, trong mắt nhỏ như hạt đậu xanh đảo quanh.

Trong lòng anh ta thầm đắc ý: Ha ha, trước đây cô tỏ ra lạnh lùng xa cách với tôi, bây giờ lại muốn cầu xin tôi giúp đỡ à?

Lần này cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, cứ chờ mà hầu hạ tôi đi, ha ha!

Trong lòng Phan Thạch Hoa đang tính xem nên uy hiếp Tổng Sính Đình hiến thân thể nào, ngoài miệng nói: “Yên tâm, chuyện của cô Tổng cũng là chuyện của tôi“.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp đội trưởng Lưu, xem vấn đề của chồng cô có nghiêm trọng hay không. Nếu có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.