Nắm đắm phá không, phát ra tiếng gào thét sắc bén như rồng ngâm, thanh thế dọa người.
Bên này là đòn sát thủ của Tà Long, cũng là một kích chí cường của hắn.
Trần Ninh đối mặt với một kích chí cường của Tà Long, nhưng lại không né tránh.
Àm!
Nắm đấm của Tà Long hung hăng đánh vào ngực Trần Ninh.
Mặt đất dưới chân Trần Ninh trong nháy mắt vỡ vụn.
Tà Long nhịn không được lộ ra mừng rỡ, Trần Ninh lại cứng rắn thừa nhận một quyền này của hắn, quả thực là muốn chết, phỏng chừng xương cốt toàn thân Trần Ninh đều sắp bị chấn nát đi?
Trên mặt hắn, nhịn không được lộ ra nụ cười thành công.
Nhưng nụ cười của hắn lập tức ngưng tụ lại.
Hắn rung động phát hiện, Trần Ninh thản nhiên thừa nhận một kích mạnh nhát của hắn, nhưng hình như hoàn toàn không có việc gì?
Hắn kinh hãi nhìn Trần Ninh.
Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhếch lên: “Chỉ có chút thực lực này sao, vậy không chơi với anh, đến đây thôi!”
Nói xong, Trần Ninh giơ tay lên một quyền!
Bịch!
Nắm đắm đánh trúng cửa mặt Tà Long, trong nháy mắt xương mặt Tà Long trực tiếp nát vụn, lõm sâu xuống, một đám máu muốn nỗ tung ra.
Đầu Tà Long bị lực trùng kích rất lớn, đầu tiên là đầu di chuyển về phía sau, sau đó đầu mới kéo thân thể, bay ra sau.
Khi rơi xuống đắt, đã là một xác chết.
Vẻ mặt Hoàng Càn và Triệu Nhược Long, Lưu Chấn Bình đều chắn động.
Đây chính là thực lực chân chính của Thiều soái!
Giữ đòn mạnh nhát, cho một quyền trí mạng.
Quá lợi hại rồi!
Bọn Hoàng Càn thấy Trần Ninh giết chết sát thủ, nhịn không được nói: “Sao không lưu người sống, điều tra rõ ràng là ai phái hắn tới?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Bởi vì chuyện này không thích hợp nói toạc ra!”
Mấy người Hoàng Càn sửng sốt!
Chợt phản ứng lại.
Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm nhất để tranh cử Quốc chủ, hiện tại Hạng lão và La lão là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, tiếp theo là Hoàng Càn.
Giai đoạn này còn chưa phải là thời điểm Hoàng Càn phát lực, mà Hoàng Càn cũng muốn chờ Hạng lão cùng La lão một đấu một trước.
Bởi vậy gần đây ông cơ bản đều là giả heo ăn thịt hổ, giả vờ mình là một người đi cùng, làm tê liệt đối thủ cạnh tranh, cũng là giảm bớt sự địch ý của hai đại trận doanh Hạng lão cùng La lão.
Nếu không, để Hạng lão cùng La lão biết dã tâm của ông lớn như vậy, phỏng chừng trước khi quyết chiến hai người Hạng lão cùng La lão liền liên thủ giết chết ông một “tai họa ngầm tiềm ẳn” này.
Hoàng Càn biết rõ đạo lý giấu tài, hơn nữa gần đây quả thật ông cũng rất khiêm tồn.
Thậm chí ông không muốn sớm cho người ta biết ông có các đại lão trong quân Trân Ninh, Triệu Nhược Long, Lưu Chấn Bình ủng hộ.
Đây cũng là nguyên nhân tối nay ông cùng mấy người Trần Ninh lén lút tụ tập, đều sắp xếp thần thần bí bí.
Hiện tại Trần Ninh giết chết sát thủ, khiêm tốn xử lý việc này, cũng không muốn làm ầm lên, không muốn để cho người ngoài chú ý đến mấy bữa tiệc bí mật tối nay.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Hơn nữa, người này là sát thủ đỉnh cấp, muốn điều tra khẳng định cũng rất khó khăn, người thuê anh ta tới, nhất định là thuê ẩn danh.”
*Thứ hai, sát thủ hướng về phía tôi, ngẫm lại địch nhân lớn nhát của tôi gần đây là ai, không cần tra cũng có thể đoán được ai phái tới.”
Nhóm người Hoàng Càn nghe vậy, trong đầu đều nhịn không được hiện ra đáp án giống nhau: Hạng gia, hoặc Diệp gia?
Hoàng Càn thấp giọng nói: “Như vậy dựa theo tính toán của Trần huynh đệ cậu, là trước tiên không cần truy cứu chuyện này?”
Trần Ninh gật gật đầu: “Tất cả đều chờ sau khi thay đổi tuyển chọn Quốc chủ mới rồi nói sau.”
Nhóm người Hoàng Càn đồng ý với ý của Trần Ninh, hiện tại vẫn là bước cạnh tranh quan trọng chặt chẽ, chuyện còn lại, chờ sau khi thay đổi, mới tính sổ.
Đương nhiên, nếu đến lúc đó Hạng Thành làm Quốc chủ mới, đó chính là thời điểm Hạng Thành đến tính sổ với bọn họ.
Chẳng biết ai thắng ai, rốt cuộc còn xem ai có thể làm Quốc chủ mới.
Lúc này, một số lượng lớn cảnh vệ, còn có các vệ sĩ Nội các, đã vây quanh hiện trường.