“Không nghĩ tới vậy mà ngay cả mặt mũi lão Quốc chủ cậu ta cũng không cho, còn chạy tới ủng hộ Hoàng Càn.”
“Cùng một lúc cha đã mắt đi một người ủng hộ mạnh mẽ, cũng có thêm đối thủ cạnh tranh mới Hoàng Càn.”
“Cuối cùng được hưởng lợi, đương nhiên là Hạng Thành.”
“Aizz, chẳng lẽ Hạng Thành là người trời chọn, nhất định sẽ trở thành Quốc chủ mới sao?”
La Văn Nhạc híp mắt, cười lạnh nói: “Trần Ninh chơi trò gian trá, Hạng Thành muốn ngồi gặt hái lợi ích, bọn họ nghĩ thật đẹp.”
“Cha, nếu Trần Ninh đã đi xa với chúng ta, anh ta bát nhân thì đừng trách chúng ta bát nghĩa, chúng ta phải nghĩ biện pháp, xử lý anh ta mới được, tốt nhất là để cho anh ta cùng Hạng lão tiếp tục đánh nhau, nếu anh ta cùng Hạng lão đánh đến hai bên đều thiệt, vậy đến lúc đó chúng ta chính là là ngư ông ngồi thu lợi.”
La Trí Tuyền nhíu mày: “Con lại muốn làm chuyện mờ ám gì?”
Vẻ mặt La Văn Nhạc đắc ý nói: “Cha, con nghĩ đến một ý kiến hay để xử lý Trần Ninh và Hạng Thành, con nói cho cha biết…”
La Trí Tuyền giơ tay cắt ngang: “Con cái gì cũng đừng nói, cha không muốn nghe.”
“Trần Ninh là môn sinh đắc ý của lão Quốc chủ, tuy rằng cậu ta không ủng hộ cha, nhưng chúng ta cũng không thẻ công khai sử ngáng chân cậu ta, bằng không cha gặp lão Quốc chủ cũng không tiện ăn nói.”
“Còn nữa, cha nói với con một lân nữa, đừng làm chuyện mờ ám.”
“Đầu cơ xảo quyệt chỉ làm cho con thành công nhất thời, con muốn leo lên cao, hơn nữa sau khi leo cao còn phải đứng vững, vậy nhất định phải kiên định, đánh dấu từng bước, biết không?”
La Văn Nhạc không chút để ý đáp lại.
Nhưng trong lòng anh ta lại không phục.
Anh ta nghĩ: Cha thực quá trung thật rồi.
Cha không chịu dùng âm mưu, vậy con liền lười nói với cha, trực tiếp làm là được.
Chỉ có khởi động cuộc đấu tranh giữa Trần Ninh và Hạng gia, để Trần Ninh cùng Hạng Thành đánh nhau, đánh đến hai bên đều thiệt, La gia mới có thể ngư ông ngồi thu lợi.
Ngày hôm sau.
Bệnh viện Hiệp Hòa, trong phòng bệnh VỊP.
Diệp Băng Tâm đang một mình nói chuyện với Diệp Mục Thiên, bà ta rất thương tiếc nói với con trai, thuê tên vua sát thủ Tà Long ám sát Trần Ninh thất bại.
Diệp Mục Thiên nghe vậy, vừa kinh vừa giận.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng ghét, mạng của tên Trần Ninh này, cứ cứng rắn như vậy.”
“Không được, Tà Long ám sát thất bại, con phải tìm cao thủ khác.”
“Trần Ninh một ngày không chết, con liền nuốt không nỏi ác khí trong lòng.”
Vừa dứt lời!
Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, một người mặt âm trầm đi vào, lạnh lùng nói: “Hai người ăn giáo huấn còn chưa đủ, còn muốn hồ đồ, chưa thấy quan tài chưa biết hối hận có phải hay không?”
Diệp Băng Tâm và Diệp Mục Thiên nhìn thấy người tới, đều nhịn không được sắc mặt hơi thay đổi, đều có chút sợ hãi.
Bởi vì không phải người khác, chính là chồng cũ của Diệp Băng Tâm, cha đẻ của Diệp Mục Thiên, người đứng đầu thủ phủ Nội các đương thời, Hạng Thành.
Hạng Thành trầm mặt đi vào, thủ hạ của ông ta đều thức thời ở lại ngoài cửa không đi theo.
Đinh Thanh còn đưa tay đóng cửa lại.
Diệp Mục Thiên có chút tức giận với cha ruột của anh ta, lúc này nhìn thấy cha đột nhiên đến, hơn nữa nhìn như còn rất tức giận.
Anh ta biết nhất định là cha biết chuyện bọn họ tìm sát thủ ám sát Trần Ninh.
Anh ta kiên trì nói: “Cha, sao cha lại tới đây?”
Hạng Thành hừ lạnh nói: “Hai người đùa giỡn như vậy, nếu tôi không đến ngăn cản hai người, tôi sợ lần sau tôi gặp hai người, hai người bị người ta giết chết nằm trong quan tài rồi.”
Vẻ mặt Diệp Mục Thiên xấu hỏ.
Diệp Băng Tâm lại không vui, bà ta tức giận nói: “Hạng Thành, con trai bị người ta khi dễ thảm như vậy, ông vì tiền đồ của ông mà suy nghĩ, cũng không chịu báo thù cho con trai.”
“Ông không báo thù cho con trai, tôi báo thù cho con trai, có gì sai?”
“Ông không giúp đỡ thì thôi, còn chạy tới chỗ mẹ con chúng tôi tức giận cái gì?”
“Xin ông rõ ràng, tôi đã không phải vợ ông, con trai tôi cũng họ Diệp không phải họ Hạng, mẹ con chúng tôi còn chưa đến lượt ông quản!”
Diệp Mục Thiên thấy mẹ anh ta cãi nhau với cha anh ta, anh ta vội vàng thấp giọng khuyên nhủ: “Mẹ, đừng nói chuyện với cha như vậy.”
Hạng Thành lạnh lùng nói: “Để cho bà ấy nói!”