Xem ra, tối nay chẳng những là thời điểm tranh đấu giữa Hạng lão và La lão có kết quả, cũng là lúc cuộc tổng tuyển cử lần này có kết quả.
Ông trầm giọng nói: “Tuân lệnh.”
Đêm đó, Tần Hằng tổ chức yến tiệc ở phủ Quốc chủ.
Chỉ có ba vị khách trong bữa tiệc, theo thứ tự là Hạng Thành, La Trí Tuyền và Hoàng Càn.
Thị vệ đều ở bên ngoài đại sảnh, người duy nhất chịu trách nhiệm rót rượu chính là Vương Uẩn, phu nhân của Quốc chủ.
Tối nay Hạng Thành và La Trí Tuyền và Hoàng Càn đều mặc những bộ quần áo không khác bình thường là mấy, đều là áo sơ mi trắng và quần tây đen với áo khoác bên ngoài.
Chỉ là Hoàng Càn muốn trẻ tuổi một chút.
Hơn nữa, tỉnh thần của Hoàng Càn rất tốt, cả con người ông đều toát ra vẻ điềm tĩnh và nội tâm.
Tóc mai của Hạng Thành điểm bạc, tuy rằng ông ta rất uy nghiêm, nhưng khuôn mặt già nua khó có thể che giấu vẻ mệt mỏi, có thể thấy gần đây ông ta không được như ý.
La Trí Tuyền cũng không khá hơn Hạng Thành bao nhiêu, lúc này ông ta như một ông già tuổi xế chiều, có vẻ như: những thất bại gần đây đã đả kích đến ông ta.
Ngược lại là Tần Hằng lớn tuổi nhất, đêm nay trông rất sung sức.
Tần Hằng cười nói: “Tất cả các vị đều đến rồi, ngồi xuống ngồi xuống ngồi xuống, tắt cả đều ngồi xuống cả đi, cứ coi như đang ở nhà, tuyệt đối đừng khách sáo.”
Các vị chủ khách ngồi xuống, họ ngôi theo thân phận của mình.
Vương Uẳn đích thân rót rượu cho mọi người.
Tần Hằng cầm ly rượu lên: “Nào, chư vị đều là đại thần Nội các, trụ cột của triều đình, kình thiên đại trụ của đất nước, trong suốt những năm qua đã làm việc vắt vả rồi, tôi nâng ly kính mọi người.”
Đám người Hạng Thành nhao nhao nâng ly: “Cảm ơn Quốc chủ.”
Tần Hằng một hơi uống sạch!
Hoàng Càn và La Trí Tuyền cũng vội vàng cạn ly.
Hạng Thành cũng ngắng đầu, muốn một hơi uống sạch, nhưng uống vào không cẩn thận lại bị sặc, ho liên tục.
Tần Hằng vội hỏi: “Hạng lão, ông có sao không?”
Hoàng Càn cũng nhanh chóng tiến lên, giúp Hạng Thành vỗ lưng nhẹ nhàng, để Hạng Thành thở từ từ.
Hạng Thành thở ra hơi, cười khổ nhìn Tần Hằng: “Quốc chủ, rượu của ngài cay quá, ngài phải quan tâm đến những người già chúng tôi một chút chứ, chúng tôi không chịu nỗi đâu.”
Mọi người tại hiện trường nghe vậy thì không khỏi nhìn về phía Tần Hằng.
Trong lời nói của Hạng Thành có gì đó, cũng là ngụy trang thỉnh cầu Tần Hằng đừng truy tra chuyện của Diệp Mục Thiên và La Văn Nhạc nữa.
Nếu tiếp tục điều tra thì cả ông ta và La Trí Tuyền đều không chịu nổi, việc này làm lớn chuyện nếu truyền ra ngoài thì nghe không ổn lắm, bầu cử biến thành như thế này, cả nước cũng xấu hỗ theo.
La Trí Tuyền ho một tiếng, cũng nói: “Đúng vậy, Quốc chủ, rượu của ngài quá nồng, xin hãy nghĩ cho hai người già chúng tôi một chút.”
Tần Hằng mỉm cười: “Rượu vẫn là loại rượu ban đầu chúng ta hay uống, lý do tại sao nó có cảm giác cay là do chúng ta đã thay đổi rồi.”
Tần Hằng nói đến đây thì tạm dừng, tiếp tục: “Tất cả chúng ta đều già cả rồi! Tôi năm nay đã 81 tuổi, nếu tôi nhớ không lầm thì La lão ông và Hạng Thành năm nay cũng 80 rồi đúng chứ?”
Lời này vừa nói ra!
La Trí Tuyền và Hạng Thành đều chết lặng.
Hai người trong số họ, một người thì vừa 70 tuổi, người kia thì năm nay 69 tuổi, sao lại thành 80 tuổi rồi?
Chẳng lẽ là lão Quốc chủ già nên hồ đồ, nhớ lầm rồi sao?
Hạng Thành và La Trí Tuyền nhanh chóng phủ nhận suy đoán này.
Tuy Lão Quốc chủ lớn tuổi nhưng trí nhớ rất tốt, vả lại cũng sẽ không bao giờ nhằm tuổi nhiều đến như vậy.
Nếu không có nhằm lẫn vậy thì không tồn tại nói sai.
Nói cách khác, những lời của Quốc chủ là có tình nói cho họ nghe, chúng ám chỉ điều gì chứ?
Già rồi!
Đã đến lúc phải nghỉ hưu!
Hạng Thành mở miệng đầu tiên: “Quốc chủ, ngài nhớ nhằm rồi, tôi năm nay mới 69 tuổi, còn chưa đến tuổi 70, tôi còn dự định học hỏi từ ngài, làm việc thêm mười năm nữa.”
La Trí Tuyền cũng nói: “Quốc chủ, năm nay tôi vừa 70, còn xa 80 tuổi lắm, tôi cũng muốn cống hiến sức nhiệt huyết còn lại của mình.”
Tần Hằng nghe vậy thầm cười lạnh, hai người trước mắt không đồng ý về hưu.