Ông mỉm cười: “Tôi cứ tưởng hai vị cũng trạc tuổi tôi chứ, tôi không ổn rồi, ngoài 80, sức lực cũng kém hơn trước rất nhiều, tôi phải về hưu thôi.”
“Nhưng sau khi tôi về hưu, ngôi vị Quốc chủ hẳn là thuộc về một trong ba người các vị.”
“Ba vị nói xem, ai mới là người phù hợp?”
Hạng Thành cùng La Trí Tuyền và Hoàng Càn đều không nói chuyện.
Chuyện này làm sao nói, nói mình phù hợp, vậy làm sao.
có ý tốt?
Nói người khác phù hợp, vậy chẳng phải sẽ càng không ổn sao?
Tốt nhất là không nên nói gì cả.
Tần Hằng thấy ba người đều không nói thì cười: “Nếu các vị đã không nói gì, vậy thì để tôi nói ra quan điểm của tôi trước nhé, tôi cảm thấy Hoàng Càn là người trẻ tuổi nhát, vả lại còn ổn trọng, tài giỏi và thiết thực, trước kia ông ấy đã làm việc ở nhiều tỉnh thành khác nhau, lập nên nhiều thành tích gây loá mắt, nhưng ông ấy chưa bao giờ khoe khoang.”
“Tôi xem trọng ông ấy, các ông cảm thấy thế nào?”
Đôi mắt Hoàng Càn lóe lên vẻ cảm kích.
Sắc mặt La Trí Tuyền khó coi, Quốc chủ thật sự không ủng hộ ông ta, thay vào đó lại ủng hộ Hoàng Càn.
Hạng Thành cũng rất tức giận, nói: “Năng lực lâu năm của Hoàng Các lão rất tốt, nhưng trình độ của ông ấy vẫn còn hơi thấp, thêm vài năm kinh nghiệm nữa có lẽ sẽ tốt hơn.”
Lời vừa dứt, liền nghe thấy Nguyễn Hồng đứng ở ngoài lớn tiếng cầu kiến: “Báo cáo Quốc chủ, thuộc hạ có chuyện cầu kiến, trước cái chết của Diệp Mục Thiên và La Văn Nhạc, có một câu chuyện đẳng sau, trong đó còn liên quan đến tội ác ám sát Thiếu soái gây chắn động.”
Hạng Thành và La Trí Tuyền nghe vậy, sắc mặt của họ cũng thay đổi, cùng nhìn về phía Tần Hằng.
Tần Hằng cười cười, nói với Nguyễn Hồng ở ngoài sảnh: “Không thấy tôi đang chiêu đãi ba vị Các lão à, có chuyện lớn, có chuyện xử trảm gì, cô cũng phải đến sảnh phụ chờ, một lát lại giải quyết.”
Nguyễn Hồng nói: “Vâng!”
Tần Hằng quay đầu nhìn Hạng Thành, cười ha hả nói: “Hạng lão, tôi già rồi, không nghe rõ ông vừa nói gì, ông nói lại cho tôi nghe xem.”
Sắc mặt Hạng Thành vô cùng khó coi.
Ông ta nhận ra nếu ông ta không chịu thỏa hiệp thì Tần Hằng sẽ cho ông ta gánh lấy món nợ khó trả, chẳng hạn như Hạng gia Diệp gia thuê sát thủ ám sát Thiếu soái, chẳng hạn như ông ta sai chiến binh Ma Quỷ đi giết La Văn Nhạc, tất cả những việc này đều sẽ bị mang lên bàn giải quyết một thể.
Vẻ mặt của ông ta cứ thay đổi liên tục, sau một lúc, cả người ông ta dường như già đi rât nhiêu.
Ông ta nói chậm: “Tôi vừa nói đề xuất của Quốc chủ rất tốt, đồng chí Hoàng Càn quả thực rất phù hợp làm Quốc chủ tiếp theo, tôi cam tình nguyện rút lui khỏi cuộc bầu cử này.”
Tần Hằng nói: “Những bộ hạ đằng sau ông, các thế gia môn phiệt, các ông chủ tài phiệt, cũng có ý như vậy sao?”
Hạng Thành khẽ nghiền răng: “Đúng vậy!”
“Nhưng có một yêu cầu!”
Tần Hằng cau mày: “Yêu cầu gì?”
Hạng Thành trằm giọng nói: “Cách chức thống soái quân Bắc Cảnh cyar Trần Ninh, giáng chức xuống làm thường dân.”
Vừa thốt ra lời này, cả khán phòng đều bàng hoàng.
Tần Hằng cau mày: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Hạng Thành trầm giọng nói: “Vậy tôi sẽ cùng những tiền bối ở sau lưng ủng hộ tôi giành giật một chút.”
Tần Hằng giận tái mặt!
Thái độ của Hạng Thành rất kiên định!
Xem ra Hạng Thành sẵn sàng nhường ngôi Quốc chủ cho Hoàng Càn theo ý muốn của Tần Hằng, nhưng trước tiên ông ta phải giữ vững chức vị trong Nội các của mình, thứ hai là cách chức Trần Ninh.
Hạng Thành vẫn còn nhớ mối hận với Trần Ninh, muốn sau này tìm Trần Ninh trả thù.
Miễn là Trần Ninh bị xóa bỏ chức vụ, sau này muốn giết Trần Ninh, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tần Hằng suy tư hồi lâu: “Ông muốn cách chức của Trần Ninh, ít nhất là phải có lý do chứ?”
Hạng Thành lớn tiếng nói: “Tôi đã điều tra rõ ràng, trước đó Trần Ninh với tư cách là thống soái một quân, trong tình huống thời chiến đã dùng thân phận của Trần Bắc để rời khỏi khu vực chiến sự trong khi không được phép, chỉ riêng chuyện này là đã đủ để cách chức cậu ta rồi.”
Tần Hằng cau mày, nói: “Được, vậy thì cứ cách chức thống soái Bắc Cảnh của Trần Ninh, vị trí thống soái Bắc Cảnh, trong thời gian này để Tham Lang phụ trách.”
Hoàng Càn nghe vậy thì sắc mặt thay đổi đáng kể, vội vàng nói: “Quốc chủ, chuyện này…”