Trần Ninh giao hiện trường lại cho Điển Chử xử lý rồi rời đi trước.
Lúc quay trở lại bãi biển Vịnh Nguyệt Lượng, cả nhà Tống Sính Đình đang tìm kiếm anh trong tuyệt vọng!
Tống Sính Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy Trần Ninh an toàn trở về, vội hỏi: “Trần Ninh, Viên Tử Khiêm có làm khó anh không?”
Trần Ninh cười nói: “Có làm khó!”
Tống Sính Đình ngần người: “A, vậy anh làm thế nào mà trốn được?”
Trần Ninh cười nói: “May mà có nhóm diễn viên Hoành Điếm mà chúng ta đã mời về hôm nay!”
“Đám người Viên Tử Khiêm nhìn thấy nhóm diễn viên mà chúng ta thuê thì nhầm tưởng họ là quân đội thật sự nên đã sợ hãi bỏ chạy.”
Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy thì bốn mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ vậy mà cũng được sao?
Vũ Tân Nguyệt lúc này cũng đã tới, cô ấy kính cẩn nói: “Trần tiên sinh, ảnh cưới chụp xong rồi, anh nghĩ xem có thể thay quần áo rồi trở về không?”
Trần Ninh cười nói: “Được!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình trở lại phòng thay quần áo, thay quần áo, sau đó cả nhà lái xe về nhà.
j Vũ Tân Nguyệt cũng chào các nhân viên trong studio, bắt đầu đóng gói thiết bị và giải tán.
Ngày hôm saul Thi thể của Viên Tử Khiêm được đưa lại Viên gia ở phía tây.
Thi thể của Viên Tử Khiêm nằm lạnh lẽo trước cánh cửa ở sân trước Viên gia.
Gia chủ Viên gia là Viên Trường An mở to mắt nhìn thi thể con trai mình với vẻ không thể tin được.
Tại hiện trường, một nhóm người thân và thuộc hạ Viên gia đều cúi đầu run rầy, sợ hãi trước sự tức giận của Viên Trường An.
Viên Thần, một người con khác của Viên Trường An đến đỡ Viên Trường An an ủi: “Cha, hãy nén bi thương!”
Bếp!
Viên Thần vừa nói xong thì cha anh ta đã hung hăng tát vào mặt anh ta một cái.
Nguyên Trường An lớn giọng quát mắng: “Không phải mày luôn nói tao yêu thích anh trai mày hơn, luôn coi thường mày sao?”
“Bây giờ anh trai mày chết rồi, mày có vui không?”
Hóa ra Viên Tử Khiêm là con của Viên Trường An và vợ chính thức, còn Viên Thần là con của Viên Trường An và tiểu tam sinh ra.
Theo quy định trong giới nhà giàu, Viên Tử Khiêm là đích xuất, còn Viên Thần chỉ có thể được coi là thứ xuất.
Trong một gia đình giàu có, địa vị của một thứ tử vĩnh viễn không bao giờ tôn quý bằng đích tử, thậm chí là không có quyền thừa kế.
Tuy nhiên nếu xét về thực lực, Viên Thần cảm thấy ba Viên Tử Khiêm cộng lại cũng không thể bằng anh ta.
Đáng tiếc là cha từ nhỏ đã chỉ coi trọng anh trai, không coi trọng anh ta nên bình thường anh ta vẫn âm thầm hận thù.
Lần này, anh trai Viên Tử Khiêm đã chết rồi!
Viên Thần thực sự âm thầm rất hạnh phú!
c Nhưng điều anh ta không ngờ tới là suy nghĩ nhỏ nhoi của anh ta vậy mà lại bị cha anh ta hoàn toàn nhìn thấu.
Tuy nhiên, anh ta vươn tay lau vết máu trên khóe miệng rồi trả lời với vẻ mặt bình tĩnh và cung kính: “Cha, anh trai chết rồi, con rất đau lòng, cha hiểu lầm con rồi.”
Thời khắc này!
Ngay cả Viên Trường An cũng phải thừa nhận rằng cậu con trai lai lịch không ra sao luôn bất cần đời này có những thứ mà người thường không thể có được, quả thật là một người có thể làm chuyện đại sự!
Có lẽ giao Viên gia cho Viên Thần thừa kế cũng là một lựa chọn tốt.
Nghĩ vậy, Nguyên Trường An lạnh lùng nói: “Không phải mày luôn cho rằng tao coi thường mày, không cho mày cơ hội sao?”
“Lần này, tao sẽ cho mày một cơ hội. Nếu mày có thể làm tốt thì sau này mày chính là người thừa kế đầu tiên của Viên gia.”
Viên Thần bình tĩnh nói: “Con không quan tâm đến việc trở thành người thừa kế, nhưng nếu anh trai con đã chết thì con phải trả thù cho anh ấy, chia sẻ đỡ đần với cha.”
Nguyên Trường An híp mắt: “Ha ha, làm sao mày biết tao muốn mày đi báo thù cho anh trai?”
Viên Thần ngắng đầu, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Con vẫn còn có chút EQ này!”
Nguyên Trường An gật đầu: “Đúng vậy, tao chính là muốn mày đi báo thù cho anh trai.”
“Tao muốn mày tiêu diệt cả nhà Trần Ninh. Nếu mày có thể làm tốt thì từ nay về sau, mày chính là người thừa kế của Viên gia.”
Ngày hôm sau!
Viên Thần đã đưa một số lượng lớn thủ hạ có năng lực đến thăm Trung Hải.
Sau khi đến Trung Hải, anh ta cũng không vội động thủ với Trần Ninh.
Thay vào đó, anh ta đi đi tìm một tên thủ lĩnh xã hội đen ở thành phố Trung Hải là Thường Côn.
Thường Côn vốn là một tay xã hội đen đầu sỏ ở thành phố Trung Hải, nhưng kể từ khi Đỗng Thiên Bảo đến, thành phố Trung Hải không còn chỗ đứng cho hắn ta nữa.
Hiện tại hắn ta đang ở trong tình trạng sắp rửa tay gác kiếm!
Được tin Viên thiếu triệu tập, hắn ta bèn nhanh chóng co chân chó chạy đến gặp Viên thiếu.
Viên Thần nhàn nhạt hỏi: “Thường Côn, anh là lão giang hồ ở thành phố Trung Hải. Nói cho tôi biết, Trần Ninh có thực lực thế nào?”
Thường Côn cười nói: “Viên thiếu, Trần Ninh không có bao nhiêu năng lực.”
“Anh ta dựa vào Đồng Thiên Bảo, hoàng đế ngầm của thành phố Trung Hải bao bọc, còn dựa vào vợ anh ta là Tống Sính Đình làm chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, nên cũng có chút thế lực.”
Viên Thần gật đầu: “Đồng Thiên Bảo là tay sai của Trần Ninh, còn Tống Sính Đình là ví tiền của Trần Ninh. Trần Ninh có tiền và tay sai, vì vậy không có gì lạ khi hắn ta có thể giết anh trai tôi.
Thường Côn rất ngạc nhiên khi nghe vậy, anh ta lúc này mới biết rằng Viên thiếu tìm đến Trần Ninh để trả thù.
Thường Côn vội vàng nói: “Thì ra Viên thiếu tới tìm Trần Ninh là để báo thù. Tiểu nhân chúc Viên thiếu trả thù thành công, nhân tiện ôm được hai đóa hoa vàng ở Trung Hải.”
Viên Thần híp mắt: “Hoa vàng sao?”
Thường Côn cười nói: “Chính là hai mỹ nữ ở Trung Hải, hơn nữa còn có quan hệ họ hàng với Trần Ninh, một người là Tống Sính Đình vợ của Trần Ninh, người kia là em dâu Đồng Kha của Trần Ninh.”
Viên Thần bĩu môi nói: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ đã kết hôn!”
Thường Côn ngay lập tức nói: “Đồng Kha đó vẫn chưa kết hôn, lão Thường tôi cũng được coi là cao thủ trong chuyện tình cảm.
Theo quan sát của tôi về ngoại hình của Đồng Kha, cô ta chắc vẫn còn là một trinh nữ.”
Vừa nói, hắn ta vừa lấy điện thoại di động ra, mở trang web chính thức của tập đoàn Ninh Đại, tìm ảnh của giám sát viên kiểm tra chất lượng Đồng Kha trong mục nhân sự, đưa cho Viên Thần xem.
Viên Thần bình thường ánh mắt rất cao, những phụ nữ xinh đẹp bình thường không thẻ lọt vào mắt anh ta.
Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của Đồng Kha, anh ta không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc tại chỗ nói: “Người phụ nữ này, tôi muốn.”
“Dạ Xoa Vương!”
Một gã có dáng người cực kỳ vạm vỡ, đầu bù tóc xù, trông rất hung ác và ghê gớm, sải bước bước ra nói lớn: “Công tử, có thuộc hạt”
Viên Thần ra lệnh: “Anh đi bắt Đồng Kha về đây!”
“Nhớ kỹ, phải cho Trần Ninh biết người bị tôi bắt.”
Dạ Xoa Vương nghiêm giọng nói: “Tuân Lệnh!”
Màn đêm buông xuống, đèn được bật sáng.
Đồng Kha vừa làm thêm giờ ở tập đoàn Ninh Đại xong, đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Cô còn chưa đến gần chiếc BMW màu trắng của mình thì cánh cửa bên hông của một chiếc Toyota đột nhiên mở ra.
Một thân hình to lớn, đầu bù tóc rối bước ra khỏi xe như một kẻ lưu manh côn đồ khiến cô bị dọa sợ hãi.
Đây giống như một dã nhân, chính là Dạ Xoa Vương.
Dạ Xoa Vương cười gằn: “Đồng tiểu thư, chủ nhân của tôi muốn gặp cô.”
Đồng Kha vô cùng kinh hãi: “Chủ nhân của anh là ai, tôi không gặp ai cả, tránh ra.” . Truyện Sắc
Cô ấy nói xong bèn xoay người muốn chạy.
Nhưng cô ấy vừa mới quay người thì Dạ Xoa Vương đã ở phía sau cô ấy, chặt một nhát vào gáy khiến cô ấy bát tỉnh.
Dạ Xoa Vương ôm lấy Đồng Kha, nhét Đồng Kha vào ghế sau của chiếc Toyota, vừa định lái đi thì đột nhiên, hai bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, chính là ám vệ bí mật bảo vệ gia đình Trần Ninh là Cuồng Phong và Nộ Lang.
Cuồng Phong tức giận nói: “Dã nhân, lập tức buông Đồng tiểu thư ra.”
Nộ Lang cũng lạnh lùng nói: “Nếu không anh rất nhanh sẽ trở thành người chết.”
Dạ Xoa Vương nhìn hai người Cuồng Phong và Nộ Lang cười gần, tàn nhẫn nói: “Hê hê, hai người đúng là không biết sống chết, dám ở trước mặt ta kêu to gọi nhỏ, bổn Dạ Xoa Vương đêm nay sẽ cho hai người chữ thảm viết như thế nào.”
- -----------------