Trần Ninh đang cùng gia đình xem TV thì đột nhiên nhận được điện thoại từ Điển Chử.
Điễn Chử nói nhỏ: “Thiếu gia, không hay rồi!”
Trần Ninh khẽ cau mày khi nghe thấy vậy, bước ra khỏi ban công: “Có chuyện gì vậy?”
Điển Chử trầm giọng nói: “Vừa rồi Đồng Kha tiểu thư bị người Viên gia bắt đi rồi.”
Trần Ninh biến sắc: “Cuồng Phong và Nộ Lang không phải là đang phụ trách bí mật bảo vệ cô ấy sao?”
Điển Chử nói: “Cuồng Phong và Nộ Lang bị người đó đánh gãy tay chân, hơn nữa đối phương có ý để lại cho Cuồng Phong 1 cánh tay để anh ấy có thể gọi điện thoại kêu cứu.”
Thân thủ Cuồng Phong và Nộ Lang không hề yếu.
Vậy mà lại bị người ta đánh gãy tay chân!
Hơn nữa, lúc đối phương đánnh gãy tay chân của Cuồng Phong và Nộ Lang còn có ý để lại cho Cuồng Phong một cánh tay để gọi điện thoại kêu cứu sao?
Trần Ninh nheo mắt, lạnh lùng nói: “Viên gia làm như vậy là đang khiêu khích tôi. Bọn họ đả thương cấp dưới của tôi, bắt cóc Đồng Kha. Còn muốn cho tôi biết là bọn họ đã làm chuyện đó.”
Điển Chử tức giận nói: “Viên gia thật là điên rồi!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Hiện tại việc cứu Đồng Kha là ưu tiên hàng đầu. Phát hiện Đồng Kha bị bắt cóc bao lâu rồi?”
Điễn Chử nói: “Cuồng Phong vừa mới gọi điện, chắc Đồng tiểu thư mới bị bắt đi chỉ vài phút trước.”
Trần Ninh nói: “Nói như vậy thì hiện tại Đồng Kha chắc vẫn đang di chuyển trên đường. Tạm thời vẫn an toàn. Tôi cho anh năm phút đồng hồ. Tôi muốn biết tung tích của Viên gia và Đồng Kha.”
Điễn Chử nói: “Tuân lệnh!”
Trần Ninh gọi điện thoại xong, nói với người trong nhà một tiếng rồi cầm chìa khóa xe, lái xe đi ra ngoài.
Khi xe của anh vừa lái ra khỏi tiểu khu Giang Biên ra đến đường lớn thì điện thoại của Điển Chử đã đến.
Điển Chử nói: “Báo cáo, đã điều tra ra là Viên Thần, nhị thiếu gia Viên gia đã sai người bắt cóc Đồng tiểu thư.”
“Viên Thần hiện đang ở câu lạc bộ thương vụ Bắc Cực Tinh.
Đồng Kha tiểu thư đang trên đường đến đó.”
Trần Ninh gật đầu: “Được!”
Trần Ninh nói xong liền cúp điện thoại.
Với một cú đạp ga, chiếc xe hồng kỳ gầm lên, lao ra như một mũi tên đứt dây phi nước đại về phía câu lạc bộ thương vụ Bắc Cực Tỉnh.
Câu lạc bộ thương vụ Bắc Cực Tinh, trong hội trường tráng lệ trên tầng ba.
Viên Thần đang ngồi trên ghé, tên xã hội đen cầm đầu ở Trung Hải là Thường Côn đang bưng trà rót nước bên cạnh.
Bảy cao thủ thất tông tội của Viên gia mỗi người một dáng vẻ nghênh ngang đứng đầy phía sau Viên Thần, cách đó không xa còn có rất nhiều thủ hạ tinh nhuệ mặc vest đen của Viên gia.
Lúc này, Dạ Xoa Vương ôm Đồng Kha đang hôn mê bắt tỉnh như một con gà nhỏ bước vào.
Bịch!
Đồng Kha bị ném xuống đất!
Dạ Xoa Vương nhàn nhạt nói: “Báo cáo chủ nhân, tôi đã bắt được Đồng Kha tiểu thư mang về.”
Viên Thần nhìn Đồng Kha, Đồng Kha quả nhiên thật là mảnh mai ngọc ngà, thanh thuần động lòng người hơn so với trong ảnh!
Hắn ta cười nói: “Tốt lắm, Trần Ninh có biết là tôi đã bắt người không?”
Dạ Xoa Vương cười gẳn nói: “Có hai tên là Cuồng Phong và Nộ Lang giữ nhiệm vụ bí mật bảo vệ Đồng tiểu thư nhưng đã bị tôi đánh gãy chân gấy tay.”
ì “Tôi để lại một cánh tay cho một người và yêu cầu hắn ta nói với Trần Ninh rằng người là do chúng ta bắt đi.”
Viên Thần hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, Trần Ninh nhát định sẽ tìm đến đây, tự dâng dê lên miệng cọp.”
Dạ Xoa Vương và những người khác nghe xong đều thi nhau chúc mừng: “Cách này của Viên thiếu thật là hay, nếu Trần Ninh thật sự dâng tới cửa, thì không chỉ phải nộp em dâu nhỏ ra mà còn phải nộp mạng. “
Lúc này, Đồng Kha trên mặt đất run run mi mắt hai lần, sau đó mới chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
Đồng Kha sửng sốt ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh thì thấy Viên Thần và Dạ Xoa Vương cùng những khuôn mặt kỳ lạ khác bèn kinh hãi nói: “Mấy người là ai? Vì sao lại bắt tôi tới đây? Các người có biết chuyện này là phạm pháp không?”
Viên Thần cười nói: “Tôi ái mộ Đồng tiểu thư, cho nên mới mời Đồng tiểu thư qua một chuyến.”
Đồng Kha vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh có ý gì, tôi yêu cầu anh lập tức thả tôi ra, bằng không, nếu như anh rễ của tôi tới, các người đều sẽ gặp xui xẻo.”
Khóe miệng Viên Thần hơi nhếch lên: “Đồng tiểu thư không hiểu ý tôi sao?”
“Ha ha, xem ra tôi nói chuyện quá nhẹ nhàng rồi!”
“Tôi đổi sang một cách thẳng thắn hơn. Tôi thèm muốn cơ thể của cô vì thế đặc biệt cử người mời cô đến chơi với tôi một chút, ha ha ha.”
Thường Côn, Dạ Xoa Vương, thất tông tội và những người đàn ông mặc vest khác đều mỉm cười đê tiện.
Thường Côn cười nói: “Tôi nghe nói các cô gái càng ngoan, càng xinh đẹp nhìn trong sáng như ngọc thì lại càng thích đàn ông thô lỗ, hiện tại xem ra Đồng tiểu thư hình như là loại này!”
Viên Thần thèm thuồng nhìn lên nhìn xuống Đồng Kha, cười nói: “Quả thực là như vậy. Xem ra tôi phải thô lỗ, phải thẳng thắn đối với Tống tiểu thư một chút mới được.”
Gương mặt xinh đẹp của Đồng Kha tràn đầy sợ hãi và tức giận, cô căng da đầu nén giận, bình tính cảnh cáo: “Tôi khuyên các anh nên thả tôi ra ngay lập tức, nếu không các anh sẽ gặp đại họa đầy đầu nếu anh rễ tôi tới.”
Đại họa đầy đầu sao!
Viên Thần, Dạ Xoa Vương, thất tông tội và những người khác nhìn nhau, sau đó không thể nhịn được cười.
Dạ Xoa Vương nhe bộ răng vàng cười nói: “Ha ha, Đồng tiểu thư, anh rễ của cô là cái thá gì, cũng xứng khiến chúng tôi đại họa đầy đầu sao?”
Viên Thần cười ngạo nghễ nói: “Đồng tiểu thư, cho dù anh rễ cô có tới thì cũng chỉ có thể quỳ xuống nhìn tôi chơi cô mà thôi.”
Mọi người có mặt tại hiện trường đều phá lên cười khi nghe những lời đó.
Đồng Kha tức giận đến mức toàn thân run rầy, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Lúc này, một chiếc xe hồng kỳ đã đậu trước cổng câu lạc bộ Bắc Đầu Tinh.
Trần Ninh xuống xe, đến cửa câu lạc bộ rồi đây cửa bước vào.
Ngay lập tức, một vài nhân viên bảo vệ mặc vest đen, vẻ mặt xấu xa tay cầm máy bộ đàm tiến lên nghênh đón.
Tên cầm đầu Tiểu Bình Thủ lạnh lùng nói: “Tên nhóc cậu là ai, mặt mũi thật xấu!”
“Câu lạc bộ này là sản nghiệp của ông chủ Thường, chỉ mở cửa cho khách hàng VIP.”
“Nếu cậu không phải khách VỊP của chúng tôi thì hiện tại cút ngay đi, nếu không cần thận tôi sẽ tát cho cậu hộc máu.”
Bộp!
Trần Ninh đá một cước, đập thẳng vào đầu của Tiểu Bình Thủ.
Tiểu Bình Thủ chưa kịp hét lên thì cơ thể đã bay ra bảy tám mét, nặng nề ngã xuống đất, mặt đầy máu, bắt động.
Thấy vậy, mấy nhân viên bảo vệ gần đó hít thở không thông, đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sau đó, một số nhân viên bảo vệ quay đầu bỏ chạy chạy, vừa chạy vừa kêu lên: “Ông chủ, có người đến câu lạc bộ của chúng ta gây rồi.”
Trên tầng ba, trong đại sảnh tráng lệ, Thường Côn nhìn thấy một vài vệ sĩ đi vào, miệng còn hoảng sợ hét lên rằng có người đánh đến cửa rồi.
Hắn ta ngạc nhiên, vừa định hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Sau đó thì thấy một người đàn ông có vóc dáng cao lớn và đôi mắt sáng như sao đang từ cửa bước vào một cách thản nhiên, đó chính là Trần Ninh.
Nhìn thấy Trần Ninh, hai mắt Đồng Kha sáng lên, kích động đứng lên chào đón: “Anh rễ, anh đến rồi!”
Trần Ninh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Đồng Kha không sao, liền hỏi: “Không sao chứ?”
Đồng Kha gật đầu: “Không sao, nhưng anh rẻ hãy cần thận một chút, mấy người này nhìn không đơn giản.”
Lúc này, một số lượng lớn thủ hạ ưu tú của Viên gia đã bao vây lấy Trần Ninh và Đồng Kha.
Viên Thần ngồi trên một chiếc ghế, Dạ Xoa Vương và bảy cao thủ thất tông tội vây cạnh anh ta.
Anh ta nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Trần Ninh, thản nhiên nói: “Annh chính là Trần Ninh, người đã giết anh trai phế vật đó của tôi sao? Tôi chờ anh đã lâu rồi.”
- -----------------