Hoàng Cẩm Hoa từng rất nổi tiếng trong quân đội, còn trở thành thượng tá khi mới ở tuổi ba mươi lăm.
Đối với người bình thường thì đó là thành tích đáng nể.
Đáng tiếc là ông ta rất có năng lực nhưng cuộc sống riêng tư lại phóng túng.
Rượu chè cờ bạc gái gú, ba điều cấm kỵ thì ông ta lại dính cả ba.
Năm ba mươi sáu tuổi, vì uống rượu mà lỡ việc, ông ta đã bị điều động từ tiền tuyến về khu lực lượng vũ trang dự bị, quản lý dân quân.
Chưa được hai năm, ông ta lại vướng vào phụ nữ nên lại bị trách phạt.
Lần này ông ta trực tiếp bị xóa tên khỏi quân đội.
Mặc dù bị xóa tên, nhưng trong suốt hai năm tại lực lượng vũ trang, ông ta đã trở nên thân thiết với nhà họ Lục.
Bởi vậy sau khi bị trục xuất, ông ta đã ở lại làm việc cho nhà họ Lục, trở thành một tay sai của nhà họ.
Lục Thanh Vân vui mừng khôn xiết khi thấy Hoàng Cẩm Hoa tới.
Bình thường cậu ta chỉ gọi Hoàng Cẩm Hoa là lão Hoàng nhưng lúc này mới thốt lên với vẻ ngạc nhiên và vui mừng: “Chú Hoàng, chú đến đúng lúc đấy. Có tên cậy vào việc có trưởng quan phương Bắc chống lưng mà tuyên bố muốn giết cháu và anh Chúc, chủ mau cửu bọn cháu với.”
Hoàng Cẩm Hoa đằng đằng sát khí dẫn theo một đám đàn em đi tới, vừa nhìn quanh đám người xung quanh vừa lạnh lùng nói: “Ha ha, tôi muốn xem kẻ nào lại kiêu ngạo như vậy, dám dọa giết cậu Lục và cậu Chúc”
“Tôi càng muốn nhìn xem tên trưởng quan phương Bắc nào chống lưng cho cậu ta?”
Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh lập tức trở nên vui mừng khi nghe được những lời nói đầy mạnh mẽ của Hoàng Cẩm Hoa.
Xét về thân thủ thì Hoàng Cẩm Hoa từng được mệnh danh là người lính tài giỏi, có lẽ đủ để đánh bại Trần Ninh.
Về thực lực, ông ta từng là thượng tá ở phía Bắc, hơn nữa nghe nói chức thượng tá của ông ta là do chính thiếu soái phương bắc phong cho.
Tuy Hoàng Cẩm Hoa đã không còn ở quân đội nhưng chắc chắn sức ảnh hưởng của ông ta vẫn còn ở đó, ngay cả Điển Chử cũng phải nể mặt ông ta.
Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh cảm thấy Hoàng Cẩm Hoa xuất hiện thì hai người bọn họ được cứu rồi.
Không những đảm bảo mà còn có thể nhận tiện giải quyết cả Trần Ninh, hai người bọn họ đều mặt mày hớn hở, vui mừng đến nỗi muốn hát vang lên.
Lục Thanh Vân đắc ý chỉ thẳng vào Điển Chử, lớn tiếng nói: “Chú Hoàng, chính là anh ta, anh ta luôn bao che cho Trần Ninh. Hôm nay nhất định phải bắt anh ta cho một lời giải thích.”
Ánh mắt của Hoàng Cẩm Hoa nhìn theo hướng tay của Lục Thanh Vân, rơi trên người Điển Chử.
Hai mắt ông ta lập tức trợn to, vẻ ngang tàng đã không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ, hô lên: “Cảnh vệ trưởng Điển, là cậu à?”
Điển Chử cười gần và nói: “Hoàng Cẩm Hoa, mấy năm không gặp, xem ra ông càng ngày càng trâu bò hơn rồi đấy”.
Nếu như nói vừa rồi Hoàng Cẩm Hoa trông như một con sói hoang hung ác tàn nhẫn, thì giờ đây trông ông ta chẳng khác nào chú chó nhỏ đang vẫy đuối trước mặt Điển Chử cả.
Ông ta toát mồ hôi đầy đầu, cười xoà và nói: “Đâu có, đâu có, ở trước mặt trưởng quan Điển thì tôi nào dám chứ?”
“Anh Điển, tôi nghĩ chuyện này chắc có nhiều khúc mắc nên anh có thể nể mặt tôi, đừng so đo chuyện này hay không. Khi về tôi sẽ bảo nhà họ Chúc và nhà họ Lục tặng anh một món quà”
Điển Chứ cười khẩy, nói “Ha ha, năm đó cậu phạm phải sai lầm lớn, chính tôi viết báo cáo để cấp trên chuyển cậu tới hậu cần làm dân quân đấy. Tôi muốn cho cậu một cơ hội, hi vọng cậu có thể biểu hiện tốt để một ngày nào đó cậu có thể trở lại tiền tuyến.”
đội ngũ “Nhưng không ngờ cậu thực sự vẫn chứng nào tật ấy, ngay cả làm dân quân cũng không đảm đương nổi để bị đuổi ra khỏi
“Bây giờ lại giao du với mấy tên rác rưởi của xã hội này mà còn muốn hối lộ tôi? Bảo tôi giữ thể diện cho cậu? Thể diện của cậu lớn nhỉ?”
Hoàng Cẩm Hoa đổ mồ hôi lạnh, ông ta vừa định nói chuyện.
Nhưng Điển Chử đã tiếp tục nói: “Cậu bảo tôi giữa lại chút thể diện cho mình nhưng đáng tiếc vấn đề hôm nay không phải do tôi quyết định. Cậu có thể hỏi cậu chủ của tôi xem cậu ấy có chịu tha tội cho các cậu không?”
Cậu chủ, là ai vậy?
Hoàng Cẩm Hoa nghe thấy lời nói của Điển Chử, không nhịn được mà buồn bực suy nghĩ, chẳng phải Điển Chử là đội trưởng đội cảnh vệ của thiếu soái Trần Ninh sao? Còn xuất hiện thêm vị cậu chủ nào nữa vậy?”
Chẳng lẽ lại là con trai của thiếu soái?
Không thể nào, thiếu soái còn trẻ như thế, sao có con trai được chứ?
Hoàng Cẩm Hoa mang theo vẻ nghi ngờ mà nhìn về phía Điển Chử chỉ, sau đó ông ta mới chú ý tới Trần Ninh bị lu mờ trong sảnh lớn như vậy.
Khi thấy Trần Ninh, cả người ông ta đột nhiên run lên như bị sét đánh.
Sau đó hai đầu gối ông ta mềm nhũn, Hoàng Cẩm Hoa trực tiếp quỳ gối ngay trước mặt Trần Ninh.