Tính sổ!
Biểu cảm của Trần tam gia ngay lập tức thay đổi khi nghe những lời này của Trần Ninh.
Người đánh người là A Hào đã bị đánh gãy tay chân ròi. ông ta là người đã ra lệnh cho hắn ta đánh người còn sẽ có thể có một kết thúc tốt đẹp sao?
Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Trần Ninh: “Tôi là tam gia của gia chủ
Trần Phiệt, cậu dám!
Trần Ninh cười lạnh nói: “Điển Chử, chỗ này có quá nhiều người, đuổi tất cả những người không liên quan cút ra ngoài.”
“Vâng, thiếu gia!”
Điển Chử và Bát Hổ Vệ cùng hành động, tiến về phía nhóm thuộc hạ của Trần tam gia.
Vì lần trước Trần tam gia bị thua trước Trần Ninh nên lần này đến gặp Trần Ninh ông ta đã cố tình mang theo A Hào và mấy tên thủ hạ đắc
lực khác.
Nhưng không ngờ là vệ sĩ riêng của ông ta là A Hào lại bị phế chỉ trong vài ba chiêu.
Bây giờ nhìn thấy Điển Chử và Bát Hổ Vệ đi tới, ông ta gầm lên: “Người đâu, bắt tất cả chúng lại!”Đọc truyện ngôn tình hay tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
Trong tích tắc, mười mấy tên vệ sĩ phía sau đồng loạt ra tay.
Tuy nhiên, hành động của Điển Chừ và Bát Hổ Vệ nhanh hơn và tàn nhẫn hơn nhiều.
Trong phòng tiếp tân đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau, mùi máu tanh lập tức tràn ra.
Trận chiến diễn ra chóng vánh và kết thúc cũng chóng vánh.
Trong nháy mắt, người của Trần tam gia đều nằm trong vũng máu, chỉ có một mình ông ta còn đứng vững.
Tay chân lạnh toát, mồ hôi nhễ nhại, ông ta kinh hãi nhìn Trần Ninh, run rẩy nói: “Trần Ninh, mày vậy mà còn dám hại người của Trần Phiệt chúng tao!”
vẻ mặt Trần Ninh vẫn ung dung bình tĩnh, anh khẽ nói: “Lúc ông đánh bị thương nhân viên bảo vệ của công ty Ninh Đại chúng tôi thì ông nên có giác ngộ này.”
chúng mày đừng nghĩ đến chuyện có được phê duyệt số tiêu chuẩn dược phẩm quốc gia.”
Trần Ninh cười nói: “Ha, điều thú vị là hôm qua tôi đã thông báo cho Hồ Chương đến gặp tôi, tính thời gian chắc là ông ta cũng sắp đến rồi.”
“Vừa hay để cho ông đối mặt với Hồ Chương nói chuyện một phen!”
Cái gì?
Trần Ninh đã yêu cầu cục trưởng cục quản lý thực phẩm và dược phẩm
đến gặp hắn ta sao!
Trần tam gia mở to mắt nhìn Trần Ninh hoài nghi.
Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình cũng tràn đầy kinh ngạc khi nghe những lời đó.
Tống Sính Đình không nhịn được hỏi Trần Ninh: “Chồng à, anh thông báo cho cục trưởng Hồ đến gặp anh từ khi nào thế?”
Trần Ninh cười nói: “Chiều hôm qua, sau khi anh biết rằng ông ta đã từ chối đơn xin cấp số tiêu chuẩn dược
phẩm quốc gia của Ninh Đại chúng ta mà không có lý do, anh đã gọi cho ông ta yêu cầu ông ta đến và giải thích trực tiếp cho anh rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
Tống Sính Đình nghe vậy thì nuốt nước bọt một cách khó khăn, thì thầm: “Ông xã, có phải đêm qua anh nằm mơ và nhầm tưởng giấc mơ của mình là thật không?”
“Cục trưởng Hồ Chương có thân phận gì, hơn nữa giờ ông ta đang ở thủ đô. Làm sao có khả năng sẽ bằng một cuộc điện thoại lại đến gặp anh, rồi còn phải đích thân giải thích
cho anh. Như vậy làm sao có thể chứ!”
Trần Ninh vẫn chưa lên tiếng!
Trần tam gia đã không nhịn được cười ha ha điên cuồng!
ông ta cười đến nghiêng ngả cả người, chỉ vào Trần Ninh cười nói: “Ha ha ha, tên nhóc nhà mày uống rượu giả say thành cái dạng này, hay là mày tưởng giấc mơ thành hiện thực như lời vợ mày đã nói?”
“Mày là cái thá gì? Một cuộc điện thoai mà muốn cục trưởng Hồ chạy
từ thủ đô đến tận Trung Hải để gặp mày. Mày nghĩ mình là ai?”
“Nếu hôm nay mày có thể gọi điện cho cục trưởng HÒ, tao sẽ quỳ xuống ăn phân tại chỗ!”
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Trần tam gia: “Quỳ thì có thể nhưng ăn phân thì bỏ đi, bởi vì quá kinh tởm, tôi không muốn xem.”
Trần tam gia tức giận nói: “Được, nếu hôm nay mày có thể gọi điện cho cục trưởng Hồ đến đây, tao sẽ quỳ trước mặt mày.”
“Nhưng nếu mày gọi không được cục trưởng Hồ thì mày phải quỳ xuống cho tao, mày dám không!”
Trần Ninh gật đầu: “Tôi thành toàn cho ông!”
Trần tam gia tỏ ra phấn khích khi nghe vậy, ông ta cảm thấy rằng Trần Ninh làm như vậy đơn giản là tự chuốc khổ vào thân.
Hồ Chương, cục trưởng cục quản lý dược phẩm toàn quốc có thân phận trâu bò cỡ nào chứ!
Có bao nhiêu CEO của các công ty dược phẩm muốn mời Hồ Chương đi ăn tối.
Trần Ninh không ngờ lại bảo chỉ bằng một cuộc gọi là đã có thể khiến Hồ Chương từ thủ đô đến gặp anh, đó đơn giản chỉ là mơ tưởng viển vông.
Đúng lúc này, Lâm Vĩ đến gõ cửa, kính cẩn nói: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, có một Hồ tiên sinh tự xưng là người của cục quản lý dược ở thủ đô đến gặp anh.”
Hồ tiên sinh!
Tim Trần tam gia đập loạn xạ, ông ta tự hỏi không biết có phải thật sự là Hồ Chương hay không?
Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Trần tam gia kiên quyết phủ nhận! trong lòng, với thân phận của cục ị
I
trưởng Hồ, tuyệt đối không thể từ xa ngàn dặm đến gặp Trần Ninh như vậy.
Tống Sính Đình cũng đầy bất ngờ!
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Bảo ông ấy
vào gặp tôi!
“Vâng!”
Lâm Vĩ rất nhanh đã dẫn một người đàn ông trung niên có cái đầu hơi hói đi vào!
“Trời ơi, cục trưởng Hồ, sao ông lại ở đây!”
Khi Trần tam gia nhìn thấy người đàn ông trung niên đầu trọc, ông ta đã hét lên kinh ngạc.
Tròng mắt của ông ta lồi ra, giống như một con ếch đang phồng lên,
hận không thể mở mắt ra to thêm một chút nữa để xem người đàn ông trước mặt có phải là cục trưởng Hồ không!
Không sai!
Người đàn ông trung niên và cao tuổi hơi hói trước mặt chính là cục trưởng cục quản lý thực phẩm và dược phẩm, Hồ Chương.
Hồ Chương lúc này có thể nói là khóc không ra nước mắt!
Ông ta cũng không muốn đến đây, nhưng hôm qua thiếu soái đã gọi
riêng cho ông ta và nghiêm khắc yêu cầu ông ta hôm nay phải đến Trung Hải gặp mặt đích thân giải thích tại sao anh lại từ chối đơn xin phê duyệt của tập đoàn Ninh Đại!
Trên thực tế, không có vấn đề gì với thuốc điều trị ung thư gan Thanh Ninh của tập đoàn Ninh Đại.
Hồ Chương thu được lợi ích từ bạn mình là Trần Mục Phong nên cố tình gây khó dễ cho Tập đoàn Ninh Đại, từ chối đơn của Tập đoàn Ninh Đại.Đọc truyện ngôn tình hay tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
Nhưng khi Hồ Chương biết chủ sở hữu thực sự của tập đoàn Ninh Đại
là Trần Ninh, ông ta đã sợ hãi đến mức cả đêm không ngủ rồi đáp chuyến bay sáng sớm nay vội vã đến Trung Hải để gặp Trần Ninh.
Thiếu soái đích thân hỏi tội, trong lòng Hồ Chương lại có quỷ nên trong lòng sợ hãi, thậm chí không dám để ý tới Trần tam gia trước mặt.
Ông ta hoảng sự đi tới Trần Ninh, run giọng nói: “Trần tiên sinh, tôi đã theo yêu cầu của anh đến đây gặp anh.”
Cái gì!
Trần tam gia nhìn thấy sự kính cẩn
của Hồ Chương đối với Trần Ninh thì kinh ngạc đến mức tròng mắt như rơi cả xuống đất.
Tống Sính Đình cũng kinh ngạc, chồng cô thực sự đã gọi điện để cục trưởng Hồ từ thủ đô đến đây.