Sao có thể như thế được?
Anh ta thực sự không dám tin vào tai của chính mình!
Mấy vị cậu chủ này đều là những người giỏi giang hiển hách của Sơn Nam, chỉ có người khác gọi bọn họ là đại ca, nào có ai có thể làm cho bọn họ phải gọi là đại ca chứ!
Cho dù là có thì đó cũng là con trai ruột chủ của Long quốc mà thôi.
Thế nhưng mà chủ của Long quốc không phải họ Tiêu, vậy nên đương nhiên Tiêu Thanh cũng không thể nào là con trai chủ của Long quốc.
Như vậy là vì cái gì mà khiến bọn họ phải gọi Tiêu Thanh là đại ca đây?
Anh ta vô cùng ngơ ngác!
Vô cùng khó hiểu!
Cũng vô cùng nghi hoặc!
Ngay cả Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, cũng đều sững sờ không biết gì cả.
Nhưng bọn họ có nghe người nhà họ Khổng nói rằng người tên cậu Cố này cực kỳ trâu bò hổ báo, là thân thích với chủ của Long quốc, cái này nếu mà đặt ở cổ đại, đó chính là sự tồn tại như một Thân vương.
Loại người trâu bò như vậy, làm sao có thể kêu Tiêu Thanh là đại ca được?
Lẽ nào, là vì Thiên Lam bị bọn họ chơi đến vui vẻ rồi, cảm thấy Tiêu Thanh dạy tốt, vì vậy mới gọi Tiêu Thanh là đại ca, muốn học một chút kỹ thuật kia từ Tiêu Thanh? Ngô Tuệ Lan đang thầm nghĩ.
Nhất định là như vậy!
Trong nội tâm bà ta kiên định đến dị thường!
Ừm.
Lúc này, Tiêu Thanh tích chữ như vàng ừ một tiếng.
Bấy giờ ba vị cậu chủ mới bỏ tay xuống.
Cố Vũ Thần cười hề hề nói: Đại ca, tuy rằng tên tạp chủng Khổng Tường Bân kia, đưa chị dâu tới cho em chơi, nhưng em nhận ra cô ấy là chị dâu của em nên em đụng cũng không có đụng cô ấy, không tin thì anh hỏi chị dâu, nếu em đụng chị dâu một cái, anh băm vằm tay của em cũng được
Tiêu Thanh, bọn họ không có động đến em, mở miệng là gọi một tiếng chị dâu, tôn trọng em lắm đấy, biết được người nhà của em bị bắt tới nhà họ Khổng, bọn họ vội dẫn em tới cứu người nhà, anh không nên hiểu lầm bọn họ nha Mục Thiên Lam nói.
Tiêu Thanh cười cười với cô: Lúc ở Sầm Đô, anh đã từng huấn luyện bọn họ, biết rõ bản tính của bọn họ, tuy rằng quần áo lụa là, nhưng vẫn là biết rõ cái gì là nặng nhẹ, vợ của anh, bọn họ vẫn là không dám đụng đâu
Đúng đó, đúng đó
Ba người Cổ Vũ Thần cười hề hề mà gật đầu.
Nghe được những lời này của Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh mới biết được, thì ra là lính của Tiêu Thanh à!
Chẳng trách lại gọi Tiêu Thanh là đại ca!
Ban nãy là tôi tư tưởng xấu xa nên nghĩ lệch rồi!”
Ngô Tuệ Lan đang thầm nghĩ, sau đó hô lên: Ba vị đàn em của Tiêu Thanh, tôi là mẹ vợ của Tiêu Thanh, bọn họ đánh tôi, còn cầm súng chỉa vào người của tôi, các cậu phải làm chủ cho mẹ vợ của đại ca các cậu chứ!.
Nghe vậy, đám người Cố Vũ Thần nhìn lại, lập tức sắc mặt trầm xuống.
Còn không mau cất súng đi cho tôi! Có phải muốn chết rồi hay không! Cố Vũ Thần quát.
Người nhà họ Khổng cũng biết lai lịch của anh ta, đó là tồn tại chỉ cần một câu cũng có thể khiến cho nhà họ Khổng diệt vong, nào dám không nghe lời của anh ta chú!
Nhanh cất súng! Nhanh!.
Khổng Chính Huy hét, thân hình đang lạnh run.
Anh ta biết rõ, lần này đã gây ra họa tày đình rồi!
Quả nhiên!
Cố Vũ Thần không kìm được tức giận nói: Các người thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi, dám động thổ ở trên đầu của đại ca tôi, đánh bố mẹ vợ của đại ca tôi, bắt vợ của đại ca tôi, coi đại ca của tôi không có chỗ dựa mà bắt nạt sao?
Không không không!
Khổng Chính Huy hoảng sợ muôn phần, đầu đầy mồ hôi, mang một vẻ mặt khóc tang mà giải thích nói: Cậu Cố, tôi không biết anh ta là đại ca của cậu, nếu biết thì cho tôi mượn một ngàn, một vạn cái gan, tôi cũng không dám động đến người nhà của anh ta một cọng tóc gáy nha!
Đều tại tên súc sinh này!
Anh ta không kìm được tức giận mà chĩa họng súng về hướng của Khổng Tường Bân.
Là anh ta đắc tội đại ca của cậu Cổ, là anh ta chọc thủng cái sọt lớn bằng trời này, tôi đây lập tức bắn anh ta mấy phát, để cho cậu Cố và đại ca của cậu cố hả giận!
Vừa dứt lời!
Pằng!
Pằng!
Pằng!