Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 805: Chương 805: Chương 806




Khổng Chính Huy bắn liên tiếp ba phát súng, tất nhiên đều không phải là chỗ hiểm mà chỉ bắn trúng đùi.

“A!

Khổng Tường Bân hét lên những tiếng kêu thảm thiết, đau đớn tới nỗi mặt mũi đều co quắp lại, cả người run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh toát ra như mưa. Hai vợ chồng nhà Lưu Hào cũng run bần bật, sắc mặt trắng bệch như xác chết, đã sắp không đứng nổi nữa.

“Ha ha, bắn rất tốt, bắn rất tốt.”

Ngô Tuệ Lan hét lên đầy phấn khích, chạy tới giẫm mạnh mấy cái lên người Khổng Tường Bân, giả bộ nói: “Cho cậu ngông cuồng này, cho cậu kiêu căng này, dám so bì quan hệ với con rể tối ư, cậu chỉ là đàn em của đàn em mà thôi, bây giờ đã thoải mái chưa hả thằng nhóc kia”

“Đừng mà” Khổng Tường Bân bị doạ cho hồn phách lên mây.

Người phụ nữ này là một kẻ điên, anh ta rất sợ bà điên này bảo cậu Cố trừ khử anh ta, đến lúc đó cái mạng nhỏ này của anh ta khó mà giữ được.

Ngay lập tức, anh ta ôm chặt lấy đùi của Ngô Tuệ Lan,

khóc lóc thảm thiết nói: “Dì à, cháu sai rồi, dì đừng bảo cậu Cố trừng phạt cháu nữa, cháu cầu xin dì mà!” . Ủng hộ chính chủ vào ngay == TRÙMtru уện. мE ==

Ngô Tuệ Lan hất tóc không vừa lòng: “Cậu gọi tôi là dì ư, tôi già như thế sao?”

Khổng Tường Bân nhanh chóng sửa lại: “Chị ơi, chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này, nếu không thì làm sao có thể sinh ra mỹ nhân số một phương Đông như Mục Thiên Lam cơ chứ?”

Ngô Tuệ Lan nghe vậy rất vui vẻ, hất mái tóc suôn mượt, đã bớt tức giận hơn.

Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam nhìn thấy dáng vẻ tự luyến đấy của mẹ mình, đều không nhịn được mà cười rộ lên, chỉ cảm thấy mẹ giống như một bông hoa xinh đẹp.

“Ba người anh em của con rể tôi, bọn họ đã đánh tôi thế thảm như thế này, các cậu xem trên mặt tôi chảy rất nhiều

máu, cả người lại càng đau tới nỗi không thể chịu nổi, tôi có thể trả thù bọn chúng được không?” Ngô Tuệ Lan hỏi.

“Tất nhiên là có thể rồi” Ba người Cố Vũ Thần gật đầu.

“Vậy thì tốt quá rồi!” Ngô Tuệ Lan rất vui vẻ đi tới chỗ Đặng Cửu Thiên cầm lấy một cái dao phay đi về phía bà Khổng.

“Chị hai tha mạng!” Bà Khổng bị doạ cho quỳ rụp dưới đất, cả người run bần bật.

Ngô Tuệ Lan đi tới trước mặt bà ta, duỗi giày cao gót ra, thở dài một hơi: “Đôi giày cao gót này của tôi thực sự bẩn quá rồi, nếu có một con chó nào đó có thể liếm sạch giày giúp tôi thì tuyệt quá nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.