Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 229: Chương 229




Cho nên, các người căn bản không phải đi thăm tù, mà là đi về phía chúng tôi để đàm phán, cái này cũng cho tẩy đây

Bị anh nói như vậy, Hàn Quang Đông và mấy người khác cũng không thể phản bác được.

Chỉ là sau đó mới nhận ra một cái kế hoạch mà bọn họ coi là vô cùng hoàn mỹ. Vậy mà có trăm ngàn chỗ hở, bị một người đưa thức ăn liếc mắt là có thể nhìn thấy. “Mấy người quá hèn hạ! Tại sao có thể sắp đặt bẫy để hại em trai tôi!”

Lồng ngực Mục Thiên Lam bởi vì tức giận mà rung lên. Em trai của cô chính là một người thành thật, bây giờ lại bị gán mác cho tội cưỡng hiếp người khác, đây không phải muốn hủy hoại một đời em trai của cô sao? “Có phải là một cái bẫy thì sao?”

Chu Tú Nhã cười lạnh: “Chứng cứ chứng minh Mục An Phong đã cưỡng hiếp tôi vô cùng xác thực, mấy người có thể tự đi xem video. Tôi đã muốn chạy trốn nhưng cậu ta đã bắt tôi lại rồi ấn xuống mặt đất. “Cho dù là tôi dụ dỗ cậu ta, nhưng mà tôi không làm theo cậu ta, chính cậu ta đã ép buộc ta, thì chính là có tội, cho dù tôi kiện lên tòa án tối cao, tôi cũng có thể kiến cho Mục An Phong phải chịu tội!” “Cho nên mấy người phải cân nhắc làm như thế nào để Mục An Phong được thả ra, mà không phải cân nhắc xem đây có phải là cái bẫy hay không, xem như cái bẫy thì làm sao, nếu như các người không đáp ứng điều kiện của giám đốc Hàn vậy thì chờ tôi khởi kiện Mục An Phong ra tòa đi, phản cậu ta mười năm tám năm tù đi.” “Đừng tưởng rằng hai ba năm thì có thể giải quyết, cậu ta liên tục cưỡng hiếp tôi ba lần. Hành vi cực ít nhất cũng phải năm năm tù trở lên!” nguy hiểm,

Tiêu Thanh trầm mặc.

Nếu như Chu Tủ Nhã không có phản kháng, hai người nước chảy thành sông, vậy thì anh còn có biện pháp giải vây giúp Mục An Phong, phản cáo Chu Tú Nhã đã hãm hại.

Nhưng mà tên này thật sự không thể khống chế mình được, người ta đã chạy còn bắt người ta lại ấn xuống mặt đất. Cái này cũng không còn cách nào.

Cứ cho đây chính là một cái bẫy, coi như đã mời được luật sư tốt, trận này đánh không thắng, trăm phần trăm bị thua hoàn toàn “Coi như mấy người đủ ác độc.

Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý với điều kiện thả người, nhưng mà tôi cũng nói trước cho các người biết, quản con cái của mấy người cho tốt. Lần sau còn để rơi vào trong tay tôi, tôi tuyệt đối sẽ cho bọn họ chết cả lũ, còn khiến cho các người không thể tìm ra bất cứ chứng cớ gì, cam đoan sẽ trực tiếp giết chết. Không tin thì mấy người có thể thử một chút, đến lúc đó con gái của mấy người chết, cũng đừng khóc, bởi vì chính bọn họ tự tìm đến, là do bị mấy người dung túng!”

Giờ phút này sắc mặt của Tiêu Thanh lạnh lẽo như ma. Anh đã thật sự tức giận.

Luôn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đối phó với người nhà của anh.

Anh vẫn luôn rất kiên nhẫn. Không có hạ sát thủ, nhưng mà bọn họ không biết trân trọng cơ hội. Liên tục xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh nhiều lần, vậy thì sau này anh cũng sẽ không lưu tình. “Gia vờ. Cậu cứ tiếp tục giả vờ, cậu cho rằng cậu là ai, còn nghèo hơn cả một tên nghèo đưa thức ăn, nếu như không có hộ quốc chiến soái thích Thiên Lam, ai có thể quen biết với cậu? Dám khoác lác như vậy ở trước mặt tổng giám đốc nhà họ Hàn giàu nhất, cũng không sợ đau đầu lưỡi sao?”

Lý Nam Hương khinh bỉ nói.

Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Cô cả, cô không tin đúng không? Vậy thì cô cứ tiếp tục dung túng Hải Long, Hải Yến làm tổn thương gia đình nhà vợ tôi, ngày nào đó Hải Long, Hải Yến chết. Nhà cô cũng không có người nối dõi, nhưng cũng không có thuốc hối hận đâu.” “Đây không phải là uy hiếp, đây là lời khuyên, có thể nghe vào hay không cũng đều tùy mấy người. Nói xong, Tiêu Thanh cũng lười nói chuyện với bọn họ, đi tìm cục trưởng Lưu thả người.

Vì để em vợ không ngồi tù, phải thả bọn con sâu làm rầu nồi canh này đi thì thế nào?

Nếu ai dám lại làm chuyện gây tổn thương đến người nhà anh lần nữa, trong biển vẫn còn nhiều cá mập muốn ăn thịt bọn họ.

Rất nhanh, Hàn Thanh Văn và mấy người khác đều được đưa tới trong cục. Cả hai bên đều hỗ trợ nhau rút lại đơn kiện, sau đó đều được vô tội thả ra. “Cái thằng ranh con nhà con, làm sao lại không thể khống chế được mình như vậy, lần này lại để những tên súc sinh kia đều được thả ra, nếu như bọn họ lại đến nhằm vào mẹ cùng với chị của con, không phải con đang hại mẹ và chị của con hay sao?”

Ở trên xe trở về nhà, Lý Nam Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng.

Mục An Phong cúi đầu khóc ròng nói: “Dáng người của chị khóa trên cũng quá tốt rồi, còn lắc qua lắc lại ở trước mặt con, con căn bản không thể khống chế nổi chính mình...sau đó đãÔ Ô

Mục Thiên Lam đang ngồi ở ghế lái phụ thở phì phò nói: “Anh rể em cùng với chị ngủ cùng một phòng ba năm, anh ấy đều có thể khống chế được chính mình, ba năm qua chưa từng làm chuyện gì với người khác, làm sao mà sức chịu đựng của em lại kém như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.