Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 230: Chương 230




Mục An Minh vỗ vỗ vai Mục An Phong, giọng điệu nghiêm túc nói: “An Phong a, điểm này thật sự nên học hỏi anh rể của con một chút, cậu ấy đã làm thất ự rất tốt.” “Tốt cái rắm.”

Mục An Phong chùi nước mắt nói: “Anh rể của em khẳng định là không được, nếu không ngủ với chị em cùng một phòng ba năm, cũng không thể nào chịu được. Mục Thiên Lam tức giận nói: “Chính năng lực tự kiềm chế của em kém. Còn dám nghi ngờ anh rể của anh không được, mẹ có việc anh ấy cũng xông lên phía trước. Chị có việc gì anh ấy cũng xông lên phía trước, một người đàn ông như vậy sẽ không đủ năng lực hay sao?” “Chị cũng chưa từng ngủ với anh reể, làm sao biết anh ấy có thể?” “Em đó nha!” . truyện đam mỹ

Mục Thiên Lam xoay người, đưa cho Mục An Phong mấy nắm đấm bằng bông. “Chị. Đừng đánh nữa, em sai rồi chị, cầu xin chị đừng đánh nữa...

Tiêu Thanh lái xe, bị chị em bọn họ khiến cho vui vẻ.

Anh rất trân trọng gia đình của mình. Cũng tin chắc rằng những thiếu gia ăn chơi kia tuyệt đối sẽ còn gây ra tai họa cho người nhà của anh.

Cho nên, anh quyết định muốn đập núi dọa hổ một chút!

Ở bên trong một câu lạc bộ sang trọng nào đó. “Đến, đến đến đây, chúc mừng sự tự do của chúng ta cạn một chén!”

Hàn Thanh Văn ôm trong tay một em gái nhỏ gợi cảm, giơ ly để cao hô lên một tiếng.

Trần Hiền, Cao Dương, Mục Hải Yến, Mục Hải Long chờ một đám cậu ấm cô chiêu nâng ly xong thì nhao nhao nâng chén, uống một cách vui vẻ.

Sau khi uống một vài ly rượu, mọi người đều ngồi xuống, Trần Hiền nói “Cậu Hàn. Chúng ta đều bị tách ra giam giữ, đại ca ở bên trong phòng giam kia của tôi chính là tên tội phạm giết người, mẹ nó, mỗi ngày đều gọi tôi đến đấm bóp cho anh ta, tôi khó chịu anh ta sẽ gọi mười cái phạm nhân ở trong đó đến đánh tôi, những ngày này đã đánh tôi rất thảm. Bây giờtoàn thân vẫn còn đang bị thương, tình huống bên kia của anh như thế nào?” “Ai da, đừng nói nữa” Hàn Thanh Văn thở dài nói: “Bên trong nhà tù kia có tôi có tên tội phạm hiếp dâm, nghe nói đã bị giam tám tháng, cái con chó này nói rằng dáng dấp của tôi đẹp trai, trắng trẻo vô tội. Nhiều lần suýt chút nữa đã định hiếp dâm tôi, thật con mẹ nó buồn nôn.” "Ha ha ha!"

Đám người đều cười đùa ha ha. “Hải Long, tôi nghe ba tôi nói, lần này may mắn mà có ý kiến hay mà mẹ cậu đã đề ra. Để ba tôi ra tay từ em trai của Mục Thiên Lam kia, lúc này chúng ta mới có thể đi ra ngoài, nếu không ít nhất cũng phải ở trong đó nhiều năm!”

Hàn Thanh Văn nói xong, vỗ vỗ bả vai của Mục Hải Long nói: “Về sau ở Cổ Cảnh này, sẽ có chỗ đứng cho nhà cậu. Tôi cam đoan ở trong vòng ba năm, sẽ giúp công ty của nhà cậu trở thành một công ty có tài sản tiền tỷ!”

Mục Hải Long kích động muốn hỏng. Nắm một chai bia lên. “Có câu nói này của cậu Hàn tôi nhất định phải uống một chai!”

Anh ta đang muốn uống một chai.

Nhưng vào lúc này. Phịch một tiếng, cửa phòng bao bị đá văng ra.

Một giây sau! “Mẹ kiếp!”

Mục Hải Long kinh ngạc kêu lên. “Anh anh anh... Sao anh lại tới đây?”

Người đến không phải người khác, mà chính là Tiêu

Thanh.

Mục Hải Long sở dĩ sợ đến như vậy, là bởi vì anh ta không biết Tiêu Thanh đã nghe được là mẹ anh ta đã đưa ra chủ ý khiến cho Mục An Phong rơi vào bẫy hay không. “Thì ra là mẹ của cậu đã đưa ra chủ ý này, không hổ là có mẹ như nào thì sinh ra con trai như vậy. Cả nhà mấy người thật sự không có một người tốt.”

Tiêu Thanh vừa đi vào bên trong, vừa nhàn nhạt nói. “Tôi tôi tôi... Không biết anh đang nói cái gì.

Mục Hải Long vội vàng trốn ở đằng sau chiếc ghế sô pha, sợ Tiêu Thanh lại đánh anh ta. “Sợ cái gì.

Chu Tủ Nhã đứng lên nói: "Dù sao chuyện em vợ anh ta cưỡng hiếp tôi là sự thật, coi như mẹ anh đưa ra chủ ý này thì như thế nào? Xung quanh cuộc sống này đều là cạm bẫy. Chính anh ta không cẩn thận bị rơi vào cạm bẫy, còn có thể trách ai?” “Không tồi!” Hàn Thanh Văn lấy can đảm nói: “Tú Nhã cũng không để em vợ anh làm cô ấy, là em vợ của anh không thể kiềm chế được, đi cưỡng hiếp người ta, còn có thể trách ai?” “Tôi nói cho anh biết, nếu như bởi vì chuyện này mà anh chạy tới đây đánh chúng tôi, vậy thì tôi sẽ khiến cho anh phải ngồi tù đến mục xương!”

Tiêu Thanh không có phản ứng lại với anh ta, ngồi xuống chỗ ghế sô pha, đốt một điều thuốc, nhấc chân lên bắt chéo, thả ra một hơi khói thuốc sương mù nói: “Hôm nay tôi đến đây là muốn cảnh cáo mấy người, sau này cách xa nhà vợ tôi ra một chút, còn dám làm chuyện gây tổn thương đến an toàn của bọn họ, nếu để cho tôi bắt được một người thì tôi sẽ giết chết một người, tuyệt đối sẽ không tha thứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.