“Đã nghe rõ chưa?"
Tiêu Thanh quát to một tiếng.
Đảm người bị dọa đến thân thể đều đã run lên. Cũng chính là Tiêu Thanh đã chuyển gạch ở công trường, sức lực lớn vô cùng, ăn chơi trác tán như bọn họ chưa bao giờ làm qua việc nặng như vậy, tay trói gà còn không chặt, căn bản không thể đánh lại còn làm khổ chính mình.
Bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ xông đi lên đánh đập cho đến khi Tiêu Thanh dừng lại.
Mẹ nó chứ, một tên giao đồ ăn còn dám uy hiếp những con trai của những gia đình tỷ phú như bọn họ. Phải ngược chết anh! “Tiêu Thanh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng tìm đường chết!”
Mục Hải Yến tức giận nói: “Ngày đó ở nhà máy bị vứt bỏ. Nếu như không phải hộ quốc chiến soái phải hai người trong đội bảo vệ đến giúp các người, thì tất cả các người đều phải chết!” “Bây giờ Mục An Phong đã phạm vào tôi hiếp dâm, hội quốc chiến soái đã hạ lệnh thả chúng tôi ra, anh ta khẳng định đã biết chuyện này. Lấy địa vị của hộ quốc chiến soại anh ta tuyệt đối sẽ không có hứng thú với chị gái của tôi phạm hiếp dâm. “Cho nên sau khi anh ta trở về, sẽ không có bất kì nhớ nhung gì với Mục Thiên Lam, cũng sẽ không lại giúp đỡ cô ta." “Không có hộ quốc chiến soái âm thầm hỗ trợ, những nhóm công tử nhà giàu này, chỉ cần tùy tiện tiêu một ít tiền đã có thể khiến cho anh thịt nát xương tan anh có tin hay không?”
Tiêu Thanh cười cười, nghiền nát tàn thuốc, đứng lên nói: “Xem ra, mấy người vẫn chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ “Đi, nếu đã muốn chơi, thì tôi chơi cùng với mấy người. Chờ đến lúc ngày chết đến trước mặt thì mấy người sẽ phải hối hận”
Vừa nói xong câu nói này, Tiêu Thanh bước nhanh rời “Mẹ kiếp!” đi.
Nhìn thấy Tiêu Thanh đã đi xa, Mục Hải Long tức giận đẳng đẳng nói: “Cậu Hàn, Tiêu Thanh cái đồ điên này, khiến cho chúng ta phải nêm bao nhiêu đau khổ. Còn dám tới đây uy hiếp chúng ta, chúng ta cũng không thể để anh ta ra oai như vậy được, nhất định phải khiến cho gia đình của anh ta bị hủy hoại!” “Đúng vậy! Nhất định phải khiến cho anh ta và gia đình vợ anh ta chết!”
Trần Hiện và mấy người khác tức giận bất bình.
Chu Tú Nhã nói: “Cái tên Tiêu Thanh này, lời nói đêm nay của anh ta đã nói cho ba mẹ mấy người nghe, nói sau khi mấy người rời đi, nếu còn dám động đến người nhà của anh ta. Thì trực tiếp chơi chết mấy người, còn nói không tin chờ coi, chờ đến khi mấy người chết thì ba mẹ các người cũng đừng có khóc. “Đi con mẹ nó!”
Trần Hiên tức giận nói: “Một tên rác rưởi đi giao đồ ăn mà thôi. Cũng dám nói ra lời này, coi ba tôi và giám đốc Hàn và mấy người khác là quả hồng mềm, có thể tùy tiện để cho anh ta nằm sao?” “Đúng vậy!”
Hàn Thanh Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ hai ngày nữa, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ ra biện pháp tốt chơi chết cả nhà anh ta!”
Đám con trai tức giận đến dựng cả tóc gáy, đều la hét muốn trả thù gia đình Tiêu Thanh.
Nhưng vào lúc này. Đột nhiên bị cắt điện, toàn bộ căn phòng bao lâm vào một vùng tăm tối. “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Bóng tối đột nhiên bao trùm. Khiến mọi người ở bên trong phòng đều giật mình.
Sau đó nhao nhao lấy điện thoại cầm tay ra, khiến cho căn phòng tối tămncó một chút tia sáng yếu ớt.
Kết quả là nhìn thấy một đám người, ít nhất có hai mươi người cầm còn bổng ở trong tay đang xông vào bên trong căn phòng bao.
Chợt nhìn thấy vậy, thân thể của Hàn Thanh Văn và mấy người khác run lên, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, kinh khiếp hô to. “Các người là ai?" “Các người muốn làm gì?” “Các người đừng có làm loạn!”
Toàn bộ căn phòng lâm vào một mảng khủng hoảng. “Đánh cho tôi!”
Một mệnh lệnh được đưa ra.
Một giây sau!
Âm thanh nện đánh nện cùng với tiếng kêu thảm thiết, tiếng la khóc, cùng một lúc vang lên. “Đừng đánh nữa! A... Đừng đánh nữa!” “Chúng tôi đã làm gì sai, vì cái gì lại đánh chúng tôi!” “Các đại ca. Cầu xin các người đừng đánh nữa, muốn đánh cũng phải cho chúng tôi biết nguyên nhân!”
Nửa giờ sau.
Giọt bĩu giọt bĩu...
Mấy chiếc xe cứu thương chạy đến cửa hộp đêm. Hàn Thanh Văn và mấy người khác đều được bị mang tới xe cứu thương, khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Lại qua nửa giờ nữa. Ba mẹ của bọn họ cũng chạy đến bệnh viện. “Đã có chuyện gì xảy ra? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào a? Vì cái gì vừa mới được thả ra lại nằm bệnh viện?”
Ba mẹ của Hàn Thanh Văn và mấy người khác đều cực kì khó hiểu, cũng vô cùng phẫn nộ. "Ô ô ô...
Vết thương của Mục Hải Yến không phải rất nghiêm trọng, đang đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, khóc nói: “Đợi ở bên trong nhiều ngày như vậy, đột nhiên được thả ra nên mọi người thật sự quá vui mừng, cho nên cùng nhau đi đến hộp đêm uống rượu ca hát