Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 232: Chương 232




“Uống được mấy ly thì Tiêu Thanh đến, nói cái gì còn dám làm chuyện gì tổn thương người nhà anh ta thì sẽ bắt giết từng người một.” “Anh ta uy hiếp một lúc rồi rời rời khỏi căn phòng đó, bọn con lại tiếp tục uống rượu. Kết quả điện ở hộp đêm đột nhiên bị cắt đứt, toàn bộ hộp đêm lâm vào bóng tối. “Sau đó đã có một đám người cầm còn bổng ở trong tay xông vào căn phòng Không nói hai lời đã dùng côn bổng đánh đập bọn con “Bọn con hỏi bọn họ là ai, vì sao lại đánh bọn con, đã chọc giận bọn họ chỗ nào, nhưng mà bọn họ cũng không nói cái gì. Chính là đánh, mà đánh cũng cực kì hung ác, dáng người của con nhỏ bé cho nêns đã chui xuống dưới bàn trà, mới không có bị đánh như thế nào, cậu Hàn, cậu Trần, Cao Dương, anh trai và mấy người khác đều đã bị đánh già thảm rồi, lúc đặt lên xe cứu thương trên mặt tất cả đều là máu, cũng không thể nói chuyện, ô ô ô.

Hàn Quang Đông, Trần Đình Vinh và mấy người khác nghe thấy vậy hận muốn dậm chân. “Nhất định là cái tên Tiêu Thanh kia đã tìm người làm!” Trần Đình Vinh tức giận nói: “Lúc ấy Vạn Hào chính là bị anh ta gọi Kim Chí Nam đến đánh đập, lần này con của chúng ta vô duyên vô cớ bị đánh. Tuyệt đối là anh ta bất mãn chúng ta đã đặt bẫy hãm hại em vợ anh ta, cứu được con cái chũng ta ra ngoài, cho nên đã gọi Kim Chí Nam đến trả thù con của chúng ta!” “Đúng vậy! Nhất định là anh ta!”

Rất nhiều tổng giám đốc đều cho rằng như vậy. Hàn Quang Đông không thể kiềm chế được cơn tức giận, gọi điện thoại cho Kim Chí Nam. “Kim Chí Nam, có phải là Tiêu Thanh bảo ông phải người đến đánh con trai của chúng tôi vào bệnh viện không?” “Hàn Quang Đông, ông đừng có mà ngậm máu phun người. Chứng cứ ở đâu? Không có chứng cứ cũng đừng giống như chó điên cắn người linh tinh, cẩn thận tôi cho luật sư phát văn kiện đến ông”

Tút tút...

Điện thoại trực tiếp bị cúp máy.

Hàn Quang Đông lại gọi điện thoại cho cục trưởng Lưu. Là ai đã đánh con trai của bọn họ, đến manh mối cũng không có?” “Không có manh mối, tất cả máy giám sát đều đã bị hủy, còn bổng lưu lại ở hiện trường cũng không có vân tay, chỉ sợ là không thể tìm được hung thủ. “Mẹ kiếp!”

Hàn Quang Đông cúp điện thoại. Không thể kìm chế được cơn tức giận quát: “Tiêu Thanh, cậu con mẹ nó ông đây chờ xem, chờ ông đây đánh rơi chỗ dựa Kim Chính Nam của cậu, đến lúc đó nhìn xem ông đây thu thập cậu cái đồ khốn nạn làm sao!” “Ông đây muốn giết chết cả nhà cậu!” Giữa trưa ba ngày sau. "Con gái. Mẹ đeo dây chuyền trân châu này có lớn không? Có đẹp hay không?” Ngô Tuệ Lan quan sát chiếc dây chuyền trân châu ở trên cổ cười hỏi. “Mẹ, mẹ lấy tiền ở đâu mà mua được sợi dây chuyền lớn như vậy?”

Mục Thiên Lam kinh ngạc nói.

Ngô Tuệ Lan nhếch miệng cười một tiếng: “Mẹ bỏ ra sáu trăm để mua hàng giả, lần này trở về nhà ngoại mà cho nên nhất định phải có mặt mũi đúng không?”

Mục Thiên Lam cười khúc khích nói: “Mẹ, đừng mang theo. Nhỡ đâu bị người khác phát hiện ra còn mất mặt hon." “Không sao” Ngô Tuệ Lan khoát tay nói: “Nếu như là lúc trước. Mang theo dây chuyền trân châu lớn như vậy, tuyệt đối sẽ bị phát hiện a. Nhưng bây giờ sẽ không, bây giờ con gái của mẹ có tiền đồ, tự mình mở công ty, còn kiếm được mấy chục triệu mỗi ngày, đeo cái hàng giả này người ta cũng sẽ cho rằng đây là hàng thật” “Những năm qua mẹ không dám trở về, cũng là bởi vì người nhà mẹ đẻ thất sự quá có tiền, mẹ sợ trở về đó sẽ bị chế giễu" “Nhưng mà bây giờ không sợ. Công ty của con gái bảo bối của mẹ làm ăn lớn như vậy, mặc dù không có mua được nhà lớn, nhưng mà là vốn riêng, tiền kiếm được đều là của nhà chúng ta. Tiền bên nhà mẹ đẻ phải phân chia cho nhiều người như vậy, chỉ sợ một năm còn không thể kiếm được nhiều tiền như nhà chúng ta “Đương nhiên, tình hình công ty của con cũng phải ổn định, bảo đảm mỗi ngày đều có thể kiếm nhiều như vậy, thậm chí nhiều hơn có biết không?” “Bởi vì như vậy, sang năm lúc mẹ quay trở về nhà ngoài, thì có thể đeo dây chuyền trân châu thật lớn. “Con biết rồi mẹ, mẹ cũng chỉ vì sĩ diện, thích khoe

Mục Thiên Lam nghe đến dở khóc dở cười. khoang, sang năm con kiếm nhiều tiền hơn, khiến cho mẹ có mặt mũi, có vốn liếng để khoe khoang nhưng mà mẹ cũng phải kiềm chế một chút, đừng khiến cho người khác ghen tỵ đó?”

Ngô Tuệ Lan khẽ gật đầu, móc ra một chuỗi dây chuyền đưa cho Mục Thiên Lam: “Mẹ mua cho cho, ba trăm, con đeo lên đi, nói là sáu trăm triệu biết chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.