Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 450: Chương 450






Lưu Dương kinh sợ nói.

Tiêu Thanh cười cười: “Yên tâm đi, tôi chỉ là xử lý một tên cặn bà mà thôi, ba hắn không bắt tôi được đầu Lưu Dương và Trương Thành Khải cùng chớp chớp mắt.

Tiêu Thanh này cũng tự phụ quá đi! “Vậy mày cứ chờ mà xem, xem bố tạo có xử lý mày không!”

Vương Hằng nghiến răng nghiến lợi.

Không bao lâu sau. “Đến rồi, đến rồi, bố của cậu Vương đến rồi!” Đảm bạn bè của Vương Hằng reo lên. Mọi người đều nhìn theo.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc thường phục dần theo một toán người cũng mặc thường phục đi tới. “Bố, cuối cùng bố cũng tới rồi!”

Vương Hằng chạy tới.

Vương Phong thấy đứa con trai đầu bê bết máu, giận tới tím tái mặt mày: "Là ai làm, đứng ra đây cho tôi! "Xong rồi, xong rồi!”

Lưu Dương cùng Trương Thành Khải sợ run, không biết phải làm sao.

Lý Hạo thấy dịp thể hiện, liền quay sang chỉ mặt Tiêu Thanh, cả giận nói: "Vương sở trưởng, là hắn làm, cháu muốn bắt hắn về quy án. Hắn không những không chấp hành, còn động thủ với cháu, bác mau hạ lệnh bắt hàn

Vương Phong nhìn theo hướng Lý Hạo chỉ tay. Một thoáng mà cả người run rẩy.

Trời ơi!

Sao lại là tôn thần đại nhân đây

Lá gan ông ta cũng được phen bạt vía. Lúc trước Tiêu Thanh bị bắt đới sở, chính ông ta tận thẩm vấn, nhìn đích xác Tiêu Thanh mới biết được. Hóa ra Tiêu Thanh là chiến hộ quốc.

Cuối cùng là đứa con này chọc đến tôn thần đại nhân, đúng là không cần mạng mà Lúc này Lý Hạo chạy sở trưởng, để cháu qua đó bắt hắn!”

Lý Hạo chạy tới, đang muốn bắt Tiêu Thanh lại, Vương Phong cho anh ta một bạt tai. Quát: ngày mai, cậu không cần đi làm nữa. Cậu có biết người đó là ai không?” "Am!"

Lý Hạo như bị điện giật, toàn thân bất động. "Vương sở trưởng, hắn hẳn hẳn... Cùng lắm là kẻ bị nhà họ Tiêu đánh gãy chân vứt ra đường không phải sao?” “Đúng vậy đấy

Vương Hằng bước lên nói: "Mười hai năm trước, hắn đánh Trần thiếu, dưới sức ép của Trần gia, bị Tiêu gia đánh gãy tay chân, vứt ngoài đường. Loại rác rưởi như thể có thể làm được trò trống gì đây?”

Bốp bốp bốp!!!

Vương Phong cho Vương Hằng ăn liền mấy cái bạt tai. “Sao bố lại đánh

Vương Hằng sắp khóc tới nơi.

Lưu Dương và Trương Thành Khải ngạc nhiên đến đơ luôn. Đây là tình huống gì vậy? “Tao đây là đang đánh mày đấy!

Vương Phong giận tới không kìm được: “Tao không ngày nào là không dặn dò mày ở nhà thu liễm kiểm điểm, nhưng mày không nghe lời, ra bên ngoài gây chuyện thị phi, đời bị đánh!” “Bị đánh cũng thôi đi, lại còn chọc giận đến tổn thân đại nhân, mày quả thực đáng chết. “Còn không đi xin lỗi cho tao! Nếu không tao đánh gãy chân chó của mày!"

Tất cả mọi người đều kinh sợ.

Tiêu Thanh là tôn thần đại nhân gì chứ? "Vương sở trưởng, hàn hẳn hẳn... Là cấp đại thần gì?”

Lý Hạo run cầm cập hỏi. “Anh ấy chính là không để Vương sở trưởng nói xong, Tiêu Thanh nói: "Tao cũng không phải đại thần gì cả, chỉ là từng trong binh, đánh qua vài trận thôi” "Ừa đúng!

Vương sở trưởng gật gật đầu: "Người ta từng xông pha chiến trường, đánh bại không ít quân Hưng Hạ, lập bao nhiêu công lao, công thần như vậy mà chúng mày cũng dặm chọc, có phải là sống khổ quá nhân không được mà phải tìm chết không?"

Cái gì!

Mọi người đều sững sờ

Tiêu Thanh từng đánh bại Hưng Hạ? “Anh họ, anh thật là ngầu, giúp em nói với Vương sở trưởng vài câu, đừng khai trừ em có được không?"

Lý Hạo ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nổi máu nịnh bợ, tới xun xoe Tiêu Thanh. “Vương sở trưởng, nên sa thải thì sa thải, không cần giữ thể diện cho tôi. Tiêu Thanh nói.

Vương Phong nhắc lại với Lý Hạo một lần nữa: "Ngày mai không cần phải đi làm!”

Lý Hạo muốn khóc đến nơi.

Anh họ này, đúng là không nể tình thân rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.