*
Lý Tế Thế vừa châm cứu vừa nói. “Ông ấy là lưu luyến tôi, cho nên...
Tiêu Thanh nghẹn ngào.
Thế mới biết, người thân duy nhất của mình, chỉ suýt chút "Cũng may là ông ấy chỉ bị thương phần đầu, những vị trí nữa là mất đi rồi. khác không bị tổn hại gì. Nếu không xảy ra bất trắc gì, khi trị liệu xong ông ấy có thể tỉnh lại.
Lý Tế Thế nói.
Tiêu Thanh mừng rỡ.
Không thể đợi thêm được nữa.
Một giờ sau.
Từ lỗ mũi của Tiêu Vĩnh Nhã có máu tụ chảy ra.
Tiêu Thanh vội vàng lấy khăn lau đi. “Lão Lý, đây là tình huống gì?”
Tiêu Thanh hỏi,
Lý Tế Thế cười ha ha. “Đầu của bố cậu có máu bầm, bây giờ chảy ra hết, ba cậu sẽ từ từ tỉnh lại.”
Tiêu Thanh nửa tin nửa ngờ, lo lắng chờ đợi.
Quả nhiên!
Nửa tiếng sau.
Tiêu Vĩnh Nhã hơi hơi hé mắt, mặt mũi tái nhợt, yếu ớt nói một tiếng: “Thanh, là con sao Thanh?"
Tiêu Thanh bất chợt rơi lệ. “Là con, bố ơi là con!”
Anh gắt gao nằm lấy tay Tiêu Vĩnh Nhã, vui tới khóc òa.