Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 472: Chương 472






Buổi trưa ngày hôm sau.

Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục An Phong cũng tới Nghĩa Cảnh.

Là Mục Thiên Lam gọi họ tới.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng mới tới nhà họ Tiêu đón năm mới, nên không gọi bố mẹ tới.

Nhưng ai ngờ được rằng, người họ Tiêu lại đối xử với cả nhà Tiêu Thanh như vậy, bây giờ anh ấy phải tự tổ chức tiệc mừng thọ cho bố, mà bố mẹ cô cũng chưa gặp bố của Tiêu Thanh, vậy nên mới gọi bố mẹ tới đón năm mới cùng nhau, càng náo nhiệt hơn.

“Nhà họ Tiêu các ông cũng rất quá đáng!”

Ngô Tuệ Lan oán trách trước mặt Tiêu Vĩnh Nhã:

“Con gái tôi từng chụp ảnh bikini nhưng nó không bẩn thỉu như nhà họ Tiêu các người nói.”

“Ông tưởng rằng con gái tôi tình nguyện chụp mấy bức ảnh đó sao, còn không phải là lúc đó Tiêu Thanh bủn xỉn, vẫn giữ khư khư không chịu đưa ra số tiền thưởng giải ngũ hơn ba mươi tỷ đó, lại chạy đến công trường làm tên bốc vác, giao đồ ăn, tỏ vẻ giống mấy tên tận cùng đáy xã hội, người nhà họ Mục chúng tôi đều coi thường cậu ta, bắt Thiên Lam ly hôn với cậu ta sao.”

“Thiên Lam nhà tôi tốt bụng, không muốn ly hôn với cậu ta, đúng lúc công ty quản lý của con bé cũng đang gặp khó khăn, nhà họ Mục chúng tôi bắt nó ly hôn với cậu ta nếu không sẽ không đưa tiền cho, nó cũng hết cách. Ai ngờ lại bị tên súc sinh Trương Tuấn Kiệt kia lừa chụp ảnh bikini mỗi tấm ba mươi triệu rồi tung lên mạng."

“Nói tóm lại, Thiên Lam nhà chúng tôi chụp ảnh đấy không phải để kiếm tiền mà là vì không muốn ly hôn với con trai ông. Nếu nó thực sự là người giống như trên mạng nói thì sẽ không chịu gả cho Hộ quốc chiến soái mà cứ giữ khư khư con trai ông như vậy sao?"

“Vì vậy, người khác nghĩ gì về con gái tôi cũng không quan trọng, nhưng người nhà họ Tiêu các ông dám nói con gái tôi như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng tức giận và bất bình thay cho nó!"

Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong mới biết được nguyên nhân Mục Thiên Lam chụp ảnh bikini, cũng vì thế mà ông ấy rất cảm động.

“Thiên Lam đúng là một đứa con dâu tốt, Tiêu Thanh nhà chúng tôi có thể cưới được một cô vợ như vậy là phúc tám đời của nó, mà tôi cũng mừng thay.” Tiêu Vĩnh Nhã nói những lời từ tận đáy lòng.

Mục An Minh cười mà nói: “Cũng may là Tiêu Thanh không làm Thiên Lam nhà tôi thất vọng, mua nhà xong cũng đứng tên con bé, chỉ dựa vào điểm này thôi là tôi đã có thể công nhận cậu ta là một cậu con rể tốt rồi.”

Con trai được gia đình thông gia công nhận khiến Tiêu Vĩnh Nhã cảm thấy rất vui mừng.

“Anh rể, đây là lần đầu tiên em tới Nghĩa Cảnh, anh đưa em đi chơi đi.” Mục An Phong nói.

“Em muốn đi chơi ở đâu?” Tiêu Thanh cười hỏi.

Mục An Phong gãi đầu: “Em nghe nói năm ngoái ở Nghĩa Cảnh mới mở một trường đua xe lớn, anh rể đưa em đi đua xe xem thế nào được không?”

Tiêu Thanh đồng ý rồi dẫn Mục Thiên Lam và Mục An Phong đến trường đua.

“Ở chỗ này tính phí như thế nào?” Đến trường đua, Tiêu Thanh mở lời hỏi.

Cô quản lý xinh đẹp trả lời: “Nếu ngài tự dùng xe đua của mình thì giá là ba triệu cho một giờ chơi, còn nếu ngài dùng xe đua ở đây thì giá mười lăm triệu một giờ cho xe đua loại mười lăm tỷ và ba mươi triệu một giờ cho xe đua loại ba mươi tỷ."

“Vậy lấy cho tôi loại xe đua ba mươi tỷ, chơi hai giờ.” Mục An Phong nói.

Mục Thiên Lam trả sáu mươi triệu xong, Tiêu Thanh đi lấy một chiếc Ferrari ba mươi tỷ đang chuẩn bị đưa Thiên Lam dạo một vòng trước, nhưng đúng lúc đó, có một giọng nói mang theo tức giận vang lên.

“Tiêu Thanh, cái đồ chết tiệt này, cút xuống xe cho tôi!”

Tiêu Thanh đang tìm kiếm giọng nói đó.

Thì ra là Tiêu Vũ đang lái chiếc Lamborghini hàng chục tỷ dừng bên cạnh.

Phía sau còn có đám người Tiêu Mân, Tiêu Hằng, Lý Hạo,... mỗi người đều lái một xe đua, ước chừng khoảng mười hai chiếc.

“Anh nghĩ anh là ai chứ?” Tiêu Thanh nói bằng giọng lạnh lùng.

Tiêu Vũ tức giận:

“Hạt óc chó mà cậu đập vỡ là quà mừng thọ của Tập đoàn Cửu Châu tặng cho ông nội, chứ không phải tặng cho cậu, thế mà cậu lại dám đập vỡ tám mươi hạt, làm thiệt hại gần trăm tỷ. Nếu hôm nay cậu không đến tiền thì đừng hòng ra khỏi trường đua!”

"Gì cơ?” Nghe thấy Tiêu Vũ nói như thế thì Mục Thiên Lam và Mục An Phong đều sợ đến ngây người.

“Hạt óc chó gì mà đập vỡ hơn tám mươi hạt phải đền gần trăm tỷ vậy hả!” Mục Thiên Lam hỏi.

Tiêu Mẫn trả lời bằng giọng giễu cợt: “Tất nhiên là hạt óc chó ở Cổ Ngoan rồi, một hạt giá từ một tỷ đến một tỷ rưỡi, chồng cô đã đập nát hơn tám mươi hạt, tương đương với việc phá gần cả trăm tỷ, số tiền này nhất định phải đền cho nhà họ Tiêu chúng tôi.”

“Đúng vậy! Nhất định phải bồi thường!” Đám con cháu nhà họ Tiêu tranh nhau nói.

Mặt Mục Thiên Lam đen sầm lại.

Ăn hơn tám mươi hạt óc chó mà phải đền cả trăm tỷ, cái giá này cũng lớn quá rồi còn gì?

Bấy giờ Tiêu Thanh mới lên tiếng: “Ai nói với các anh số hạt óc chó đấy là quà mừng thọ của Tập đoàn Cửu Châu tặng cho ông nội các anh vậy?”

“Tôi nói đấy!” Trương Hán Lương xuống xe.

“Anh là ai?” Tiêu Thanh hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.