**********
Tiêu Thanh nói bằng giọng vô cùng tức giận: "Tôi chính là người mua số hạt óc chó đấy, và không phải mua cho ông nội mấy người, đừng tự dát vàng lên mặt.
"Cậu mua cái rắm!” Trương Hán Lương cũng bắt đầu nổi giận:
“Tôi đã hỏi Chủ tịch rồi, ngài ấy nói là tặng cho nhà họ Tiêu. Nhà họ Tiêu chính là đối tác thi công hơn hai mươi công trình của Tập đoàn Cửu Châu, thế nên dĩ nhiên là Chủ tịch của chúng tôi phải tặng quà mừng thọ tám mươi cho ông cụ Tiêu rồi, số hạt óc chó đấy không phải mua cho ông cụ chả nhẽ lại mua cho anh ưện
"Đúng là mua cho tôi!" Tiêu Thanh nói bằng giọng vô cùng khí phách: "Anh chỉ là một Giám đốc tài chính nhỏ nhoi, sao có thể hiểu được ngọn ngành bên trong chứ? Đừng tưởng anh nghĩ như thế nào thì mọi chuyện sẽ là như vậy, gọi điện thoại hỏi Chủ tịch các anh cho rõ đi rồi nói tiếp, đừng ở đây đoán mò rồi nói năng lung tung, đến khi mất việc thì đừng trách sao tôi không nhắc nhở anh.”
“Này!” Tiêu Ninh bắt đầu cảm thấy khó chịu: “Cậu là cái quái gì mà dám nói bạn trai tôi chỉ là một Giám đốc tài chính nhỏ nhoi hả? Cậu có công việc như anh ấy không mà nói "
Mục Thiên Lam cũng tức giận
“Chồng tôi mua trọn căn nhà hơn một trăm hai mươi tỷ cho tôi đứng tên, bạn trai cô có quyết đoán được như vậy không? Không có thì đừng coi thường chồng tôi
Tiêu Ninh nghe vậy thì nghẹn họng. Sắc mặt của Trương Hán Lương cũng rất khó coi.
Mua trọn căn nhà hơn một trăm hai mươi tỷ cho nhà gái đứng tên, đúng là anh ta không thể quyết đoán như vậy được. "Vậy thì cô lấy căn nhà hơn một trăm hai mươi tỷ đẩy ra bồi thường thiệt hại cho đồng hạt óc chó mà chồng cô đã đập vỡ đi.” Tiêu Vũ nói.
Tiêu Thanh tức giận: “Tôi đã nói rồi, tìm hiểu cho kỹ rồi lại nói. Chưa tìm hiểu rõ thì không có đền bù gì het!"
"Tôi sẽ làm cho rõ." Trương Hán Lương gọi điện thoại cho Chủ tịch của anh ta.
“Hán Lương, có chuyện gì vậy?”
“Chủ tịch, chuyện là thế này, túi hạt óc chó tặng cho nhà họ Tiêu đấy là Chủ tịch mua để tặng ông cụ Tiêu đúng không ạ?” Trương Hán Lương hỏi.
“Tôi nói này Hán Lương, sao cậu cứ hỏi chuyện này mãi thế tôi cảnh cáo cậu, lo làm tốt công việc của mình đi, đừng lo chuyện bao đồng, tò mò sẽ hại người đấy!
Tút tút...
Nói xong, Chủ tịch của Trương Hán Lương thẳng tay cúp máy khiến anh ta xấu hổ muốn chết.
“Sao rồi Hán Lương, túi óc chó đó được mua để tặng ông nội em đúng không?” Tiêu Ninh hỏi.
"Chuyện này." Anh ta gãi đầu: “Chủ tịch mắng anh một trận, bảo anh đừng là chuyện bao đồng
“Một tên Giám đốc tài chính bé nhỏ mà cứ thích quản này quản nọ, không mảng anh thì mắng ai?” Tiêu Thanh trừng mắt nhìn anh ta rồi lướt qua đảm con cháu nhà họ Tiêu mà nói: "Số hạt óc chó còn sót lại, thiếu một hạt tôi cũng bắt các anh phải đền.”
Sau đó, anh hét lên: “Bà xã, lên xe thôi, anh đưa em đi đua xe.
“Vâng a." Mục Thiên Lam gật đầu rồi đi về phía anh.
Tiêu Vũ cũng hét lên: “Tiêu Thanh, chúng ta đánh cược không?” "Cược cái gì?” Tiêu Thanh hỏi,
Tiêu Vũ cười gian: "Chúng ta cược đua xe, nếu cậu thắng, chiếc Lamborghini của tôi sẽ thuộc về cậu, nếu tôi thằng cậu phải cho tôi mượn vợ cậu chơi ba ngày, thế nào?”.
Mục Thiên Lam nghe xong thì giận muốn điên lên: “Đi chết đi!”
Cô quay người lại trong sự giận dữ rồi ném lon redbull đang cầm trong tay ra ngoài.
Bup!
Một tiếng động vang lên, lon redbull đập trúng đầu xe Lamborghini.
“Mẹ nó!” Tiêu Vũ chửi thề, vội vã đi xuống xem đầu xe. Tróc sơn rồi, còn có thêm một vết lõm nữa.
Anh ta nổi giận: "Cô muốn chết rồi đúng không, xe này ít nhất phải bốn mươi tỷ, cô đập nát như vậy rồi thì sao tôi lại được nữa đây hả?”
Tiêu Thanh tức giận nói: “Ai bảo miệng anh bẩn thỉu, bị đập như thế là đáng đời!”
Sau đó, anh nhìn sang Mục Thiên Lam: “Bã xã, lên xe thôi, đừng quan tâm anh ta.
Mục Thiên Lam gật đầu, ngồi lên ghế phụ
Tiêu Vũ thấy thế thì tức giận