Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 651: Chương 651: Chương 652




**********

“Nhưng mà cũng không sao hết. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ là anh vợ của gia đình con trai tôi rồi. Sau này, chúng ta sẽ có cơ hội kết thân. Lúc đó anh có thể học cách đối nhân xử thế từ tôi, thế cũng tốt cho anh.”

Ông ta có thể nhìn ra Tiêu Thanh là một nhân tài, nếu có thể để ông ta sử dụng, dạy bảo đến nơi đến chốn thì sẽ là một tay sai đắc lực.

Sau khi ông ta về già, Đỗ Văn Bách có người anh vợ này giúp đỡ thì ông ta có thể yên tâm được rồi.

Tuy nhiên, ông ta không ngờ được Tiêu Thanh lại dửng dựng nói: “Ông còn chưa có tư cách để tôi có thể phải học hỏi ông”

Ngay tức khắc, sắc mặt Đỗ Thiên Sinh trở nên khó coi.

Ngô Tuệ Lan đẩm Tiêu Thanh một cái, rồi cười nói với Đỗ Thiên Sinh: “Ông Đỗ, con rể của tôi là loại cơ bắp thô lỗ, nhưng mà cậu ấy nghe lời tôi, tôi sẽ dạy dỗ cậu ấy, cho cậu ấy học hỏi từ ông” “Ha ha, như vậy là tốt nhất.”

Không lâu sau.

Khúc nhạc dành cho đám cưới vang lên. Sau đó, với những tràng pháo tay nhiệt liệt, cô dâu chú rể cùng phù rể và phù dâu bước chầm chậm từ ngoài nhà thờ theo thảm đỏ tiến vào nơi tổ chức lễ cưới. “Chú rể đẹp trai quá!” “Cô dâu xinh đẹp quá!” “Thật là trai tài gái sắc!”

Những người có mặt đã trực tiếp la hét lên.

Ngay sau đó, cô dâu và chú rể, dưới sự ghen tị của tất cả mọi người, bước lên bục.

Sau đó, vị linh mục hỏi: “Đỗ Văn Bách. Con có bằng lòng muốn người phụ nữ này trở thành vợ của con và ký hợp đồng hôn nhân với cô ấy không? Bất kể bệnh tật, hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do nào khác, con đều sẽ luôn yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy và tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy và trung thành với cô ấy mãi mãi cho đến cuối cuộc đời không? “ “Con bằng lòng!”

Đỗ Văn Bách trả lời một cách cởi mở.

Vị linh mục lại hỏi: “Thẩm Thị Thu Mai, con có muốn người đàn ông này làm chồng con... Đến cuối đời không?” Thẩm Thị Thu Mai muốn nói rằng cô ấy không muốn.

Nhưng cô ấy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Con...” “Đợi một chút!”

Đúng lúc này, một giọng nói lớn đột ngột vang lên. “Ai thế?”

Mọi người đều có chung câu hỏi này, họ quay đầu lại và nhìn về phía sau.

Họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên trong một bộ vest và đeo kính, ông ta đi cùng với vài ông già trong trang phục samurai, đang đi dọc theo tấm thảm tiến tới. “Những người Nhật Bản này đang muốn làm gì vậy?” “Bọn họ muốn ngăn cản đám cưới này hay sao?” “Họ không sợ ông Đỗ tức giận lên sẽ giết chết hết rồi ném xuống biển cho cá mập ăn sao?”

Nhiều người xì xào bàn tán.

Đúng lúc này, Đỗ Thiên Sinh mặc áo choàng dài, sắc mặt lạnh lùng đứng lên khỏi chỗ ngồi, ông ta chậm rãi quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người như đại bàng nhìn mồi, ông ta lạnh lùng hỏi: “Người Nhật Bản các người, như thế này là đang làm gì vậy? Cướp cô dâu hay tìm đến cái chết? “

Đỗ Thiên Sinh rất tức giận.

Con trai kết hôn, một chuyện thiêng liêng như vậy, mà lại bị mấy người Nhật Bản đến ngăn cản, ảnh hưởng đến hôn lễ, ánh mắt ông ta mơ hồ dâng lên một tia sát ý. “Đỗ Thiên Sinh, ông đừng tức giận”

Người đứng đầu mấy người Nhật Bản mỉm cười: “Trước tiên hãy để tôi giới thiệu về bản thân. Tôi là Matsushita, hội trưởng mới của chi nhánh Bắc Thanh của Thương hội Nhật Bản. Tôi mới nhậm chức được ba ngày. Tôi được biết cậu Đỗ tổ chức một đám cưới lớn, vì vậy tôi đến đây để thăm hỏi.”

Ngay sau khi tuyên bố này được nói ra, tất cả mọi người đều biết danh tính của họ. “Hội trưởng Matsushita, hội trưởng Okamura đầu?” Một thương gia Bắc Thanh hỏi.

Matsushita cười như không cười trả lời: “Okamura không khỏe. Ông ấy đã từ chức hội trưởng, trở về Nhật Bản tu dưỡng rồi. Sau một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ làm hội trưởng của thương hội”

Phù!

Nghe vậy Thẩm Thị Đông thở phào nhẹ nhõm. “Okamura Kobashi đã làm rất nhiều điều tồi tệ, kể cả là ngã bệnh mà nghỉ, thì sau khi ông ta đi, em cảm thấy yên tâm rất nhiều.”

Đùa cái gì chứ, Phương Văn Miến, chồng bà, suýt bị Okamura Kobashi sát hại, bây giờ Okamura Kobashi, một đối thủ khủng khiếp vậy bị ngã bệnh và đã về Nhật Bản, trong lòng bà ấy vui lắm. “Người dân Nhật Bản đều là những người có đức tính tốt nhỉ. Đi một Okamura Kobashi, lại đến một Matsushita. Anh e rằng đó cũng không phải là điều gì tốt.” Phương Văn Miến nói với vẻ nghiêm nghị. “Haha. Thẩm Văn Hạ vỗ vai Phương Văn Miến cười: “Em rể, đừng lo, bây giờ nhà họ Phương cũng không phải là nhà họ Phương của trước đây. Thu Mai và cậu Đỗ đã kết hôn, sau lưng nhà họ Phương của em không phải chỉ có nhà họ Thẩm, mà còn có cả nhà họ Đỗ và nhà họ Ngụy, kể cả là cho cái Thương hội Nhật Bản mười lá gan, bọn họ cũng sẽ không dám làm hại gia đình em đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.