Thẩm Thị Thu được sinh ra từ cùng một bố và mẹ với Thẩm Văn Hạ, đó là em gái ruột của ông ta, từ khi còn nhỏ, tình cảm giữa hai anh em họ tương đối tốt, ông ta có thể bỏ qua sự sống chết của Tiêu Thanh, nhưng không thể bỏ qua sự sống chết của Thẩm Thị Thu
Sau khi nghe những lời này, Thẩm Văn Đại cũng chìm vào im lặng. Trong một khoảnh khắc, ông ta cũng không biết mình có nên làm thế hay không. “Bố à, cũng không nghiêm trọng như anh cả nói đâu!”
Thẩm Thư Sơn nói: “Người mà ông chủ Long phải tới còn không thể đánh chết Tiêu Thanh. Bọn họ cũng không phải thuộc loại tinh nhuệ của nhà họ Long, chết một người không phải tinh nhuệ để đổi Sâm Huyết Rồng thì ông chủ Long cũng sẽ không cảm thấy đau lòng đầu. “ “Vì vậy, chúng ta nói tình hình cho ông chủ Long, nhiều nhất thì chết một tên Tiêu Thanh thôi, Thẩm Thị Thu sẽ không chết đâu bố” “Tiêu Thanh, tên súc sinh này, căn bản thì trong mắt nó không có bố. Tại sao chúng ta phải để ý đến tính mạng của nó mà bỏ hy vọng cứu nhà họ Thẩm, chứ không phải bỏ nó hả bố?”
Thẩm Văn Đại gật đầu trầm ngâm sau khi nghe điều này. “Con đưa điện thoại cho bố nhé.”
Nhìn thấy Thẩm Văn Đại gật đầu, Thẩm Thư Sơn bèn đưa điện thoại ra. “Đừng mà!”
Thẩm Văn Hạ lắc đầu: “Nếu người bị Tiêu Thanh giết lại là nhân vật quan trọng trong của nhà họ Long thì sao? Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó bố!” “Lẽ nào anh không quan tâm đến sự sống chết của nhà họ Thẩm hay sao?” Thẩm Thư Sơn tức giận nói.
Thẩm Văn Hạ gầm lên: “Tôi sẽ quay lại đó ngay bây giờ, cầu xin Tiêu Thanh cứu nhà họ Thẩm, được chưa?” “Hãy cho tôi một ngày. Chỉ cần một ngày là được. Sau một ngày, nếu tôi không thể thuyết phục Tiêu Thanh cứu nhà họ Thẩm, mọi người có thể dùng cách này được không?”
Nói xong ông ta đẩy cửa chuẩn bị xuống xe.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Văn Đại trong tay của ông ta đột nhiên vang lên. Ngay cái nhìn đầu tiên!
Ông ta đã nhìn thấy chính là ông chủ Long gọi tới, thân thể Thẩm Văn Đại chấn động, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt.
Ông ta đang định cúp máy, Thẩm Văn Đại vội la lên nói: “Là ông chủ Long gọi điện thoại tới đây sao?” Thẩm Văn Hạ kinh hãi gật đầu. “Đồ khốn nạn!”
Thẩm Văn Đại tức giận nói: “Mày dám cúp điện thoại của ông chủ Long sao, đây là muốn giết bố mày hả? Mau đưa điện thoại cho tao!”
Thẩm Văn Hạ do dự. “Có đưa cho tao nghe không hả!”
Thẩm Văn Đại hét lên.
Thẩm Văn Hạ sợ hãi đưa điện thoại cho Thẩm Văn Đại, ông ta run rẩy lắc đầu nói: “Bố đừng nói, ngàn vạn lần bố đừng có nói nhé.”
Thẩm Văn Đại không nói một lời, ông ta cầm lấy điện thoại và nhận cuộc gọi.
Ngay sau đó, một giọng nói thờ ơ phát ra từ điện thoại. “Thẩm Văn Đại, sao lại gọi điện cho tôi, để chuông reo một hồi thì cúp máy thế?”
Thẩm Văn Đại lúng túng cười: “Ông chủ Long, là tôi không cẩn thận ấn nhầm số rồi.” “Thật sao?” Ông chủ Long nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ là ông có chuyện muốn nói, nhưng là không dám nói, do dự, do đó gọi như vậy rồi lại ấn cúp máy đi?
Thân thể già nua của Thẩm Văn Đại run rẩy.
Ông chủ Long nói: “Có lời nào giấu giếm thì hãy sớm nói ra, như thế sẽ có lợi cho ông. Người của tôi tìm nhiều ngày, nhưng không có tìm được người kia, mà tôi cũng tin tưởng anh ta sẽ không phản bội tôi, nếu không tôi sẽ không gửi anh ta đi.” “Chắc chắn là ông không có nói sự thật cho tôi, nhân cơ hội này nói ra sự thật, nếu không ba ngày sau không tìm được người của tôi, thì tôi sẽ tới nhà họ Thẩm các người. Đến lúc đó, ông có nói ra sự thật thì cũng đã muộn rồi. Lúc đó mà nhà họ Thẩm có bị tiêu diệt trong phút chốc thì ông cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác. “ “Nói, nói, nói: Tôi nói: “
Lá gan của Thẩm Văn Đại bị lời nói của ông chủ Long làm cho run rẩy, ông ta rùng mình nói: “Ông chủ Long, không giấu gì ông, tôi vừa rồi mới biết được sự thật. Nếu tôi nói ra, ông cũng đừng trách tôi, hãy giúp tôi, giúp nhà họ Thẩm chúng tôi vượt qua cuộc khủng hoảng này được không?
Ông chủ Long nói: “Được, ông nói đi.”
Trong lòng Thẩm Văn Đại thầm kinh ngạc vui mừng, ông ta lập tức nói thật: “Tôi nói cho ông biết, mấy ngày trước, người của ông đã lấy được Sâm Huyết Rồng rồi rời đi. Đây là bởi vì Tiêu Thanh nói dối con gái của tôi, Thẩm Thị Đông, do đó nó khiến tin tình bảo tôi đưa cho ông bị sai.” “Tôi vừa mới biết được tin, người của ông đã bị Tiêu Thanh giết chết, còn Sâm Huyết Rồng vẫn ở trong tay Tiêu Thanh. Đây là thông tin xác thực và đáng tin cậy.”
Nghe vậy, Thẩm Văn Hạ lập tức ngã gục xuống ghế xe. Ông ta biết rằng Tiêu Thanh, con trai của Thẩm Thị Thu, đã cận kề cái chết đến nơi. “Tôi nói rồi mà, người mà tôi phải đi sẽ không phản bội tôi mà nuốt Sâm Huyết Rồng làm của riêng được. Sự thật chứng minh là tôi không có nhìn lầm người.” Ông chủ Long nhẹ giọng nói, sau đó hỏi: “Tôi nghe nói rồi, Tiêu Thanh còn chưa tới ba mươi tuổi, cậu ta lấy đâu ra sức mạnh mà có thể giết được người của tôi chứ? Hay là cậu ta mang theo ai để giết người của tôi? “
Thẩm Văn Đại đáp: “Ông chủ Long. Ông cũng giống như tôi, đã đánh giá thấp Tiêu Thanh” “Sức mạnh của nó nằm ngoài nhận thức của chúng ta Để tôi nói cho ông nghe sự thật. Sức mạnh của Tiêu Thanh đã đạt đến trình độ của tôi, có thể giết được người của ông, cũng là nằm trong khả năng.” “Cái gì!”
Ông chủ Long kinh ngạc: “Cậu ta còn chưa tới ba mươi tuổi, vậy mà thực lực có thể đạt tới trình độ của ông sao?” “Đúng vậy ông chủ Long, nói dối ông tôi sẽ không được chết tử tế!”
Ông chủ Long im lặng.
Thẩm Văn Đại yếu đuối nói: “Tôi đã nói sự thật nói hết với ông chủ Long rồi. Chỉ cần ông chủ Long phải một cao thủ lợi hại đi là đã có thể lấy được nhân Sâm Huyết Rồng từ tay của Tiêu Thanh rồi. Tôi cũng xin ông chủ Long thực hiện lời hứa của mình và giúp nhà họ Thẩm của tôi giải quyết khủng hoảng càng sớm càng tốt. “ “Giải cái con khỉ gì!”
Ông chủ Long tức giận: “Ông biết không? Người mà tôi cử đi là cháu trai của tôi. Tình cờ cháu tôi đang làm ăn ở Hoa Sen, vì thế tôi đã nhờ nó đến Bắc Thanh để giúp tôi lấy củ Sâm Huyết Rồng, kết quả thì sao, nó vừa đi, thì mạng sống cũng không còn, còn bị cháu của ông giết chết, tôi không nghiền nát cái dòng họ của ông là đã tốt lắm rồi, ông còn dám bảo tôi giúp người nhà họ Thẩm các ông, ông lấy đâu ra mặt mũi như vậy hả?
Tít tít...
Ông chủ Long trực tiếp cúp điện thoại. “Ông chủ Long! Ông chủ Long!”
Thẩm Văn Đại ngẩn ra!
Hoàn toàn ngơ ngác
Điện thoại tuột khỏi tay ông ta, ông ta yếu ớt dựa vào ghế xe, đáy mắt đầy tro tàn. “Làm sao vậy, bố ơi?” Thẩm Thư Sơn hỏi.
Thẩm Văn Đại gượng cười đau khổ nói: “Người đi lấy Sâm Huyết Rồng đi, người bị Tiêu Thanh giết chính là cháu trai của ông chủ Long. Ông chủ Long sẽ không giúp gì cho nhà họ Thẩm.” “Cái gì cơ!”
Thần Thư Sơn sững sờ
Còn Thẩm Văn Hạ khóc nói: “Cuộc gọi này được thực hiện, lợi ích chả thấy mẹ đâu, lại đẩy cả hai mẹ con Thẩm Thị Thu vào chỗ chết. Chúng ta đã làm cái gì vậy!”
Nhà họ Long. “Mẹ nó chứ!”
Một ông già mặc bộ đồ truyền thống, chải mái tóc dày về phía sau, sau khi gọi điện xong, ông ta tức giận đập tay xuống bàn làm chiếc bàn nứt ra một mảng.
Ánh mắt của mọi người trong nhà họ Long đều chú ý trên người ông ta. “Anh cả, có chuyện gì vậy?” Một ông già tóc bạc hỏi.
Ông chủ Long nhìn sang ông ta, khó khăn mở miệng nói: “Tiểu Sơn, anh cả xin lỗi em. Long Đạt không có phản bội anh, cũng không phải là nó nuốt Sâm Huyết Rồng một mình. Nó là bị Tiêu Thanh giết chết” “Cái gì cơ!”
Long Tiểu Sơn đạp chân dần dần đứng lên, trên mặt ông ta đột nhiên lộ ra vẻ cuồng bạo, hàm răng nghiến chặt. “Chính là Tiêu Thanh, con trai của Thẩm Thị Thu sao, người đã giết con trai Long Đạt của em?”
Ông chủ Long gật đầu.
Răng rắc rắc!
Long Tiểu Sơn nằm chặt hai tay. “Con nợ mẹ trả, em sẽ đi nghiền xương cô ta thành tro, cái đồ khốn nạn Thẩm Thị Thu kia, ngày mai em sẽ đến Bắc Thanh để băm vắm Tiêu Thanh thành trăm ngàn mảnh!”