Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 661: Chương 661: Chương 662




Lời vừa dứt, Long Tiểu Sơn đã tức giận bước ra ngoài. “Chú hai, chú chờ một chút!”

Một người đàn ông trung niên đột nhiên hét lên. Long Tiểu Sơn quay người lại: “Long Nghi, chủ hai biết cháu thích Thẩm Thị Thu, cho nên mới giam giữ cô ta suốt nhiều năm nay, chứ cháu không giết cô ta.” “Nhưng, em họ của cháu, Long Đạt đã chết trong tay của con trai cô ta. Cô ta thân làm mẹ mà sinh ra cái loại độc ác như vậy, cô ta không tránh khỏi trách nhiệm.” “Vì thế... Cô ta nhất định phải chết!”

Long Nghi bước tới thuyết phục: “Cháu biết trong lòng chú hai cảm thấy khó chịu, mà cháu cũng không muốn ngăn chủ hai giết Thẩm Thị Thu. Cháu chỉ muốn nói rằng, trước tiên chúng ta đừng giết, chúng ta hãy quay một video, cho người gửi nó đến cho Tiêu Thanh, để cậu ta mang Sâm Huyết Rồng tới, để cậu ta đến nhà họ Long đổi lấy mẹ” “Cái loại con hoang đó đến nhà họ Long thì chúng ta sẽ lấy được Sâm Huyết Rồng. Sau đó, chủ hai muốn xử lý mẹ con bọn họ thế nào, thì đó là việc của chủ hai, Cháu hứa sẽ không xen vào nữa. Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm để giết Thẩm Thị Thu.

Nghe vậy, Long Tiểu Sơn im lặng.

Ông chủ Long nói: “Tiểu Sơn, lời Long Nghi nói cũng có lý, trực tiếp dẫn Tiêu Thanh cái loại con hoang đó đến nhà họ Long đi, với thực lực của nhà họ Long chúng ta thì tiêu diệt cậu ta chỉ là chuyện trong phút chốc, đỡ phải mất công chạy tới Bắc Thanh” “Được.”

Long Tiểu Sơn gật đầu.

Sau đó, một nhóm người xuống tầng hầm của biệt thự độc lập, nơi những người giúp việc của nhà họ Long ở.

Két két!

Dưới tầng hầm, cánh cửa sắt của một phòng giam đã được mở ra. Phòng giam rất đơn sơ, chỉ có một cái giường gấp, một cái bàn và một cái giá sách. Lúc này bên trong phòng giam.

Một người phụ nữ gầy gò như que củi, vẻ mặt tang thương, ngồi bên bàn học dưới ánh đèn mờ, chăm chú đọc sách.

Nghe thấy tiếng cửa sắt bị mở ra, bà gấp lại một trang đánh dấu, sau đó đóng sách lại, đặt sách vào chỗ cũ, chậm rãi đứng lên.

Bà biết rằng người mang thức ăn cho bà đã tới.

Vào khoảng thời gian này hàng ngày, sẽ có người trong nhà họ Long đến đưa bữa tối cho bà. “Cái thân thể xương cốt này của tôi, mỗi một ngày lại khác, sơ sơ là tôi cũng biết được, chắc là tôi có khối u, nhiều nhất cũng sống được dăm ba năm tháng nữa thôi. Khi tôi chết, Trân Châu, cậu không cần phải mang đồ ăn đến cho tôi mỗi ngày nữa.”

Bà nói rồi quay lại với một nụ cười chua chát.

Sau đó bà bất ngờ lại phát hiện ra người đến không phải là Trân Châu hay mang đồ ăn đến cho mình, mà là người của nhà họ Long. “Các người... Nhiều người đến đây như vậy là định thả tôi về sao?”

Thẩm Thị Thu có chút kích động, trong mắt bà có nước mắt lấp lánh.

Bà đã bị giam cầm ở đây ba mươi năm rồi, chưa từng có nhiều người của nhà họ Long đến đây, đây là lần đầu tiên, do đó cũng khó mà bà không tự hiểu là họ đến để thả bà về. “Thả cô ra ngoài sao?”

Long Tiểu Sơn cười dữ tợn một tiếng, rống lên: “Tôi tới đây là muốn giết chết cô!”

Khi giọng nói đó vừa được cất lên, ông ta đã lao tới và đá Thẩm Thị Thu.

Bich!

Thẩm Thị Thu bị đá lộn ngược, đập vào tường và nằm trên mặt đất, cơ thể gầy gò của bà lập tức bị cong thành hình con tôm, vẻ mặt bà đau đớn, khóe miệng chảy ra máu. “Con đĩ đáng chết! Tạo sẽ đánh chết mày!”

Long Tiểu Sơn còn chưa kịp nguôi giận, thì ông ta lại túm lấy cổ áo Thẩm Thị Thu, kéo bà lên, hung hăng tát vào mặt bà.

Chát, chát, chát...

Sau khi tát mấy chục cái tát, mặt của Thẩm Thị Thu bị tát tới chảy đầy máu, sau đó bà bị Long Thiên Nam ném xuống mặt đất. “Tôi đã làm gì sai để khiến ông hận tôi đến vậy?”

Thẩm Thị Thu khó khăn ngồi dậy, bà cười thảm một tiếng, không có chút sợ hãi mà đặt câu hỏi.

Bà bị người ta nhốt gần ba mươi năm, bà cũng giống như người chết vậy, càng không nói đến giờ bà còn mắc bệnh hiểm nghèo, tại sao bà phải sợ chết chứ?

Chỉ là không biết tại sao họ lại đánh bà đột ngột như vậy. “Vì cái đứa con hoang Tiêu Thanh của mày đã giết chết Long Đạt của tao!”

Long Tiểu Sơn rống lên. “Cái gì!”

Thẩm Thị Thu kinh ngạc đứng lên. “Con trai Tiêu Thanh của tôi, giết chết con trai Long Đạt của ông sao? Chuyện này làm sao có thể?”

Bà không thể tin đó là sự thật. Mọi người trong nhà họ Long đều là những cao thủ võ thuật.

Long Đạt đã ngoài năm mươi tuổi rồi, ông ta là cao thủ cấp bậc Hóa Kình, con trai của bà còn chưa đầy ba mươi tuổi, lại không sinh ra trong gia đình học võ, làm sao con trai của bà lại có thể giết được Long Đạt được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.