“Có phải ông hiểu lầm con trai của tôi rồi không?” “Không có hiểu lầm. Long Nghi đứng lên, trịch thượng từ trên cao mà nhìn Thẩm Thị Thu, ông ta nói: “Bà và cái tên đàn ông thô lỗ kia có một đứa con gái rất bình thường, nhưng đứa con trai mà bà và cái tên đàn ông thô lỗ kia sinh ra thì thật sự rất kinh người đấy “Theo nghe ngóng của chúng tôi, con trai của bà đã tham gia trận chiến với người Hưng Hạ và là đội trưởng của đội cảm tử. Nó đã đưa đội cảm tử lách vào trong lòng địch, chiếm ban chỉ huy của kẻ thù và đã bắn chết tổng chỉ huy của Hưng Hạ, cậu ta cũng thật là giỏi giang đấy. “ “Có thật không?”
Thẩm Thị Thu ngạc nhiên hỏi: “Con trai của tôi tài năng như vậy sao?” Trong nhiều năm như vậy, bà hầu như không biết gì về con trai mình.
Ấy vậy mà bà lại không thể ngờ rằng con trai của bà sẽ là một anh hùng vĩ đại như thế! Bà cảm thấy bản thân mình thật sự rất tự hào và hãnh diện! “Đúng là rất có tài năng đấy.”
Long Nghi nói tiếp: “Cách đây một thời gian, công ty Bảo Lợi Sơn Nam đã tổ chức một buổi đấu giá. Với sự giúp đỡ của Tập đoàn Cửu Châu, con trai của bà đã giành được củ Sâm Huyết Rồng với cái giá ngất trời gần ba nghìn tỷ ở đó có Thẩm Văn Đại bố của bà và rất nhiều người khác muốn cướp Sâm Huyết Rồng đi, nhưng vì con trai của bạn có hàng tá xe tăng chiến đấu bảo vệ, do đó không có ai có thể giành lấy nó.” “Bố tôi sai em họ Long Đạt của tôi đến Bắc Thanh, bắt cóc con dâu của bà, yêu cầu con trai bà mang Sâm Huyết Rồng đến để trao đổi, nhưng con trai của bà lại giết chết em họ Long Đạt của tôi, nợ máu mà con trai của bà nợ, thì bà phải trả, đó là lý do chủ hai của tôi đánh cho bà tơi tả đấy”
Thẩm Thị Thu sững sờ
Con trai của bà ấy thế mà lại tài giỏi như vậy, đến cả bố của bà cũng chẳng có cách nào làm gì thằng bé.
Điểm quan trọng là bà có con dâu rồi, thật là tin tức làm cho bà vui sướng mà
Nhưng ngay sau đó thì bà lại kinh hoàng: “Trả! Tôi trả Ông có thể lấy mạng của tôi để trả món nợ máu mà con trai tôi đã nợ. Chỉ cần ông không tìm con trai tôi trả thù, muốn xé muốn giết tôi cũng sẽ không chau mày dù là một chút.” “Đến đi. Lấy mạng của tôi mà trả lại cho con trai ông, mau lấy mạng của tôi đến cho con trai ông đi!”
Nhà họ Long vô cùng đáng sợ, một khi trả thù tới con trai của bà, thì con trai của bà sẽ chết chắc! “Cái mạng hèn hạ của cô, tôi lấy thì có cái lợi cóc gì?” Long Tiểu Sơn gầm lên: “Tôi muốn lấy cô dẫn dụ con trai của cô tới đây. Sau đó tôi sẽ băm cậu ta thành nghìn mảnh, để xương cốt hóa thành tro tàn, chỉ có như thế tôi mới có thể giải được nỗi hận trong lòng!”
Nói đến đây, ông ta hét lên: “Quay phim cho tôi!” “Vâng!”
Ai đó ngay lập tức túm lấy tóc của Thẩm Thị Thu. Sau đó có người cầm lấy máy quay phim bắt đầu quay.
Người túm tóc Thẩm Thị Thu quay về phía máy quay, nhe răng cười ác độc: “Tiêu Thanh, đây là mẹ đẻ của mày. Chính bà ta đã sinh ra mày. Bây giờ bà ta đang ở trong tay chúng tạo, nếu không muốn bà ta chết, thì mày chỉ cần mang Sâm Huyết Rồng, đến sân bay Trung Nguyên, tao sẽ cho mày thông tin liên lạc để liên lạc với tao, sau đó tao sẽ cử người đến đón mày để tiến hành giao dịch. “Nếu mà mày không nỡ bỏ Sâm Huyết Rồng, không thèm để ý đến sống chết của bà ta thì cũng không sao cả. Tao sẽ vặn đầu bà ta xuống mà đá bóng, sau đó tạo sẽ đi tìm mày để lột da rút gân mày!” “Tao hy vọng mày cũng là người thức thời, ngoan ngoãn mà mang Sâm Huyết Rồng tới trao đổi, thế thì hai mẹ con mày có thể được đoàn tụ, hai người còn có thể được sống, nếu không thì tất cả đều phải xuống địa ngục!” “Đừng tới!”
Thẩm Thị Thu liều mạng lắc đầu: “Con trai! Đừng tới cứu mẹ! Con trốn đi! Đừng... “Con đĩ chết tiệt, tạo sẽ giết mày!”
Người đàn ông đó hung hăng giẫm lên Thẩm Thị Thu. “Được rồi.”
Long Nghi: “Sao chép video vào ổ đĩa flash USB, gửi nó đến Bắc Thanh, và đưa nó cho Tiêu Thanh.” “Vâng ạ!”
Sáng hôm sau, tại nhà họ Phương.
Thẩm Thị Thu Mai giống như một con mèo nhỏ lười biếng, cô ấy ôm lấy cánh tay của Tiêu Vĩnh Nhã bố của cô, và vùi đầu nhỏ của cô ấy vào vai của bố mình với dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
Tiêu Vĩnh Nhã cũng nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên khuôn mặt của mình.
Ngồi bên trái ông là con trai và con dâu, bên phải là cô con gái mới nhận về không bao lâu của ông, ông chỉ cảm thấy cuộc sống của mình bỗng trở nên có ý nghĩa. “Nếu Thu cũng ở đây, vậy thì sẽ vui biết mấy!”
Tiêu Vĩnh Nhã không khỏi nghĩ tới người phụ nữ mà ông yêu. Nụ cười của Thẩm Thị Đông cứng đờ khi nghe thấy lời ông nói.