Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 710: Chương 710: Chương 711




Mục Thiên Lam hít sâu một hơi: “Đúng vậy, chúng ta ly hôn thôi, Tiêu Thanh.

Âm!

Tiêu Thanh như bị sét đánh, cả cơ thể như chết lặng. “Vợ, em không đùa anh đấy chứ?”

Mục Thiên Lam nói với đôi mắt đỏ hoe: “Em nói nghiêm túc, em chịu không nổi cuộc sống như thế này, chúng ta nên dừng lại ở đây. Sau đó mỗi người sống một cuộc sống bình yên “Đừng mà Thiên Lam!” Tiêu Thanh khuyên nhủ: “Cuộc sống trên đời này luôn có lúc bất trắc. Cuộc đời không ai thuận buồm xuôi gió, sẽ có những lúc thăng trầm. Không thể vì những chuyện rắc rối trước mắt mà kết thúc cuộc hôn nhân hơn ba năm giữa hai chúng ta “Đúng vậy Thiên Lam. Thẩm Thị Thu cũng khuyên nhủ: “Mẹ và ba con cũng không có kết hôn, sau khi hai ta tự do yêu đương, rồi sinh ra Tiêu Thanh, sau đó lại chia tay nhau, sau ba mươi năm trải qua rất nhiều thăng trầm, trái tim của hai ta vẫn luôn hướng về nhau, trước sau như một mà quan tâm nhau, bọn ta cũng coi như là cùng nhau trải qua gian khổ, sau đó hai ta đã tu thành chính quả. Hai bọn ta cùng nhau bước tiếp trên con đường sau này. “Con và Tiêu Thanh đã kết hôn. Là vợ chồng được pháp luật công nhận, hai con nên cùng nhau chia sẻ những thăng trầm và vượt qua khó khăn. Con không thể lý hôn chỉ vì một chút thất bại ấy”

Thu Mai và những người khác cũng lần lượt khuyên báo. “Đừng khuyên nó nữa!”

Ngô Tuệ Lan nói: “Nếu chuyện chỉ hơi rắc rối thì Thiên Lam cũng sẽ không ly hôn với Tiêu Thanh, cho dù con bé muốn ly hôn, tôi và An Minh cũng không chấp nhận. “Nhưng không phải vậy, đây không chỉ là chuyện hơi rắc rối mà là những mối đe dọa liên quan đến sống chết!” “Ngày hôm qua, ở đâu có một chiếc xe chạy như bay trên đường, đâm vào nhau và nổ ầm một tiếng. Bây giờ chắc con trai của tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện” “Hôm nay, khi tôi và An Minh đang đi dạo trên đường thì có mấy người mặc đồ đen xông tới, không nói lời nào liền xông vào đánh chúng tôi. Bọn chúng còn dọa rằng nếu người nào có quan hệ với Tiêu Thanh thì bọn chúng sẽ hành hạ đến chết mới thôi. “Ai không sợ chết? Mấy người không sợ nhưng chúng tôi lại sợ, cho nên hai đứa phải ly hôn, chúng tôi không muốn sống trong hoàn cảnh nơm nớp lo sợ như thế này nữa!”

Mục An Minh cũng gật đầu.

Tiêu Thanh nặn ra một nụ cười và nói: “Bố mẹ, Thiên Lam. Mọi người đừng sợ, hãy cho con thêm thời gian. Con sẽ bắt những người đó tới đây rồi nghiền nát chúng. Trả lại cuộc sống an toàn và yên tĩnh cho mọi người.” “Hừm!” Ngô Tuệ Lan khịt mũi nói: “Cậu nói nghe thật nhẹ nhàng, nếu thật sự có năng lực như vậy cũng sẽ không bị người khác phế bỏ sức mạnh, trở thành kẻ vô dụng?” “Để tôi xem, mấy người đó chắc là người của nhà họ Long phái tới, bọn họ muốn cậu sống không bằng chết” “Nếu một ngày nào đó không thể chèn ép được nhà họ Long, chuyện này vẫn sẽ tiếp tục xảy ra. Nếu cậu yêu Thiên Lam thì cậu không nên để con bé ở cạnh cậu, đó không phải là yêu mà là đang hại nó!”

Ngay lập tức mọi người không thể nào nói nên lời. “Tiêu Thanh.” Mục Thiên Lam nói: “Sau này anh hãy tự lo cho bản thân. Đừng kích động khi gặp chuyện khó khăn, đừng nên đắc tội với những người không cần thiết, bình an sống những ngày tháng tiếp theo, em không phải là một người vợ tốt, chỉ có thể cùng chia ngọt mà không thể sẻ bùi, em không xứng với anh, xin anh hãy quên em và tìm một người phụ nữ thật lòng yêu anh để chung sống hòa thuận”

Nói đến đây, cô cúi đầu trước Tiêu Vĩnh Nhã và những người khác: “Đây là lần cuối cùng con gọi hai tiếng bố và mẹ, con mong hai người sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và sống vui vẻ mỗi ngày, con sẽ nhanh chóng tìm cách trả lại số tiền mà bố đã đưa cho con.

Sau đó, cô che miệng và quay lưng bỏ chạy. “Thiên Lam! Thiên Lam!”

Tiêu Vĩnh Nhã và những người khác cùng hét lên. “A!”

Tiêu Thanh rống lên và nên tay thật mạnh xuống sàn, anh đau lòng không đến mức thở không ra hơi.

Bên kia.

Mục Thiên Lam chạy ra khỏi nhà họ Phương, cô lên xe và vùi đầu vào tay lái rồi gào khóc. “Tiêu Thanh, em xin lỗi, em không muốn rời xa anh, nhưng em cũng không muốn anh gặp rắc rối, Hàn Thiếu Động ép em, anh ta không cho em lựa chọn, nếu em mang thai, em sẽ sinh con ra rồi trả lại cho anh, sau đó em sẽ đi tìm chết, nếu một tháng sau không mang thai thì em cũng sẽ đi tìm cái chết, em không muốn ở bên tên súc sinh, hu hu hu..”

Mục Thiên Lam rời đi là một đả kích rất lớn đối với Tiêu Thanh.

Anh muốn đuổi theo cô.

Song, Ngô Tuệ Lan nói không sai chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.