Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 711: Chương 711: Chương 712




Yêu một người là phải suy nghĩ cho người đó thay vì làm tổn thương người đó một cách ích kỷ.

Bây giờ, anh là kẻ vô dụng, không bảo vệ được cô, giữ cô ở lại bên mình. Anh chỉ biết hại cô, buông tay cô. Cô sẽ giống như cánh diều vậy, càng bay càng cao. “Thôi!”

Anh thở dài. “Chờ một ngày nào đó anh sẽ nghiền nát cả nhà họ Long, nếu em không kết hôn, anh sẽ đem em về, nếu em nguyện ý quay về khi đã kết hôn, anh sẽ mở lòng chào đón em, còn nếu em không quay về, anh sẽ chúc em hạnh phúc vậy.”

Thoáng chốc đã qua ba ngày.

Ba người là Tần An, tiểu Hắc, tiểu Hổ mang theo ba vị Cổ sư trở về nhà họ Phương. “Đại ca! Tụi em đã về! Mấy vị Cổ sư cũng được mời tới đây!”

Tần An vui vẻ chạy đến trước mặt Tiêu Thanh. “Tiêu Thanh, đã lâu không gặp, thật vui vì anh vẫn bình

Hai nam một nữ, ba vị Cổ sư làm lễ nói. Tiêu Thanh biết ba người ngày lúc ở trên chiến trường.

Vì để đối phó với một số thế lực trên chiến trường thì cần phải có sự trợ giúp của bọn họ. “Ông Hứa, ông Miêu, bà Hoa, đã lâu không gặp, thật vui vì ba người vẫn bình an.”

Tiêu Thanh chắp tay hành lễ.

Ông Hứa Hứa Xương Lâm là người Lâm Hạ, là Cổ SƯ số một ở Myanmar. Ông Miêu Miêu Nhân Phi được công nhận là cao thủ về thuật luyện cổ ở Miêu Cương.

Bà Hoa Hoa Phi Phương là Cổ sư lợi hại nhất ở Tương Tây, bà được mệnh danh là Quỷ Bà Bà

Ba vị này là người có tiếng tăm lừng lẫy ở giới vụ cổ. “Đến đây nào Tiêu Thanh, để tôi xem cậu trúng loại cổ nào.”

Hứa Xương Lâm nói xong, ông ấy lại lấy ra một con sâu lông rồi nói tiếp: “Mở miệng ra, để xem con tằm Bích Nhãn Thiên có thể tiêu diệt cổ trong cơ thể của Tiêu Thanh hay không.”

Tiêu Thanh mở miệng, con tằm liền phóng vào miệng

Tiêu Thanh theo lệnh của Hứa Xương Lâm.

Tiêu Thanh cảm nhận được có thứ gì đó đang ở trong cơ thể anh, anh cảm thấy rất kì lạ, cũng rất mong chờ con tắm Bích Nhãn Thiên có thể giải được cổ. Vậy thì sức mạnh của anh mới có thể phát huy. Bởi vì mấy ngày nay sức mạnh của anh đang được phục hồi nên nó đã trở lại cấp độ tuyệt mỹ. Nhưng mà nó vẫn đang tăng lên từng ngày.

Không bao lâu, con tằm Bích Nhãn Thiên xông ra khỏi miệng Tiêu Thanh.

Hữa Xương Lâm có thể giao tiếp được với Bích Nhãn Thiên, sau khi biết được sự tình, ông ấy thở dài: “Tiêu Thanh, Bích Nhãn Thiên nói cổ trong cơ thể cậu rất kinh khủng, không có cách nào hóa giải được.” “Để tôi thử xem.”

Miêu Nhân Phi cũng lấy ra cổ bản mạng của ông ấy và đi giải cổ của Tiêu Thanh. Song cũng không thành công.

Tương tự, Hoa Phi Phượng cũng không thể giải cổ cho Tiêu Thanh. “Tiêu Thanh, cậu trúng cổ của ai mà lợi hại thế?”

Cả ba đều tò mò.

Tiêu Thanh cười khổ: “Không biết Long Nguyên Trì lấy cổ ở đâu ra nữa. Tôi cũng không biết.” Ô!

Miêu Nhân Phi hít một hơi. “Long Nguyên Trì có quan hệ rất tốt với vua Cổ, chẳng lẽ ông ta đã lấy được cổ từ chỗ vua Cổ sao?”

Sau khi nghe những gì ông ấy nói, Hứa Xương Lâm và Hoa Phi Phượng đều tuyệt vọng.

Vua Cổ mà đã hạ cổ thì mấy người bọn họ cũng không còn cách nào giải được! “Chị dâu của em đâu?”

Lúc ăn tối, Tần An hỏi. “Bỏ anh trai của em rồi, nhà họ Long gây rối một trận, đánh đập bố mẹ của chị ấy đến mức mặt mũi bầm dập, em trai của chị ấy suýt chút nữa cũng bị đâm chết, chị ấy sợ nên không muốn ở cùng anh trai nữa.” Thu Mai nói,

Tần An nhíu mày nói: “Chuyện này không khoa học chút nào, nếu nhà họ Long đối phó thì cũng là đối phó với đại ca, đối phó bọn họ làm gì, hoàn toàn không cần thiết chút nào cả!”

Nghe thế, tinh thần của Tiêu Thanh đã được nâng lên. “Ý của cậu là, không phải do nhà họ Long?” Tần An vỗ ngực nói: “Chuyện này thì em dám chắc chắn 100%!”

Tiêu Thanh lóe lên một tia sáng. “Là anh ta, nhất định là anh a.”

Tiêu Thanh siết chặt nắm đấm, sát ý xẹt qua mắt anh. “Tần An, tiểu Hắc, tiểu Hổ, ông Hứa, ông Miêu, bà Hoa, đi với tôi một chuyến, tôi muốn giết người.” “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.