Lời nói vừa dứt.
Hàn Chấn Thiên như mãnh hổ chụp mồi nhảy lên năm sáu bước, vươn bàn tay to chộp đến đầu Tiêu Thanh. “Tiêu Thanh cẩn thận!!!”
Mục Thiên Lam kêu khản cả giọng, trái tim kinh hãi đến sắp nổ tung! Tiêu Thanh trước mặt Hàn Chấn Thiên giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy, Hàn Chấn Thiên vừa động thủ thì đã đánh Tiêu Thanh bay ra xa mấy mét.
Mà hiện tại Tiêu Thanh đang đâm Hàn Thiếu Đông, Hàn Chấn Thiên nổi giận đùng đùng nên công kích bất ngờ, nếu như bị ông ta đánh trúng cú này thì cô thật sự không dám tưởng tượng Tiêu Thanh sẽ có kết quả gì.
Chắc chắn chết là điều không thể chối cãi. Sợ là phải tan xương nát thịt mất “Mày chết chắc rồi! Mẹ nó mày chết chắc!”
Hàn Thiếu Đông nói một cách dữ tợn, trong mắt tràn đầy sự độc ác.
Tiêu Thanh nói ra một câu từ kẽ răng: “Tao chết thì cũng phải lấy mày làm đệm lưng!”
Dứt lời, Tiêu Thanh lập tức xoắn thanh đao. “A!!!”
Hàn Thiếu Đông kêu la thảm thiết đến đau thắt tim gan, cảm thấy dạ dày và ruột như bị chặt đứt. Đau nhức đánh mạnh vào sâu trong linh hồn, thống khổ cực đội “Thằng nhãi ranh! Đến đây nạp mạng đi!”
Hàn Chấn Thiên đến gần Tiêu Thanh, quát lớn một tiếng, bàn tay đánh xuống đầu anh.
Trái tim Mục Thiên Lam như muốn vỡ ra, chợt ngừng thở, hai mắt nhắm nghiền, không dám nhìn khung cảnh đẫm máu. “Ha ha!”
Tiêu Thanh đối mặt với cái chụp tay đó của Hàn Chấn Thiên lại không hề sợ hãi mà còn cười một cách dữ tợn, giơ Hàn Thiếu Đông lên.
Giây tiếp theo!
Tay của Hàn Chấn Thiên chụp lên trên đầu Hàn Thiếu Đông.
Một tiếng Phịch.
Thất khiếu của Hàn Thiếu Đông trong chốc lát đã tuôn đầy máu.
Cũng may Hàn Chấn Thiên thu tay lại đúng lúc nên uy lực của chưởng này nhỏ lại, nếu không thì chắc chắn có thể khiến đầu Hàn Thiếu Đông nổ tung. “Đáng chết! Mày đáng chết!”
Hàn Chấn Thiên không thể nên giận mà nằm lấy vai Hàn Thiếu Đông, dùng sức túm lấy ném ra sau.
Rồi sau đó ông tung chưởng về phía Tiêu Thanh.
Hàn Thiếu Đông dường như dùng hết toàn lực trong chưởng này, khiến cho bầu không khí đều bị cãi chưởng của ông nổ vang như bỏng ngô.
Khủng bố đến mức như vậy!
Đối mặt với một chưởng này, Tiêu Thanh chỉ cảm thấy có một luồng nguy cơ chết chóc quét ngang toàn thân, dường như nhìn thấy cả tử thần đang vẫy gọi mình.
Nhưng
Anh cũng sẽ không cúi đầu trước vận mệnh!
Hai tay nắm chặt gắt gao, phát ra âm thanh đùng đùng vang dội, gân xanh trên mặt đều đã xuất hiện, đang đấu tranh kịch liệt với vận mệnh.
Theo sau việc nắm chặt bàn tay thì cơn thịnh nộ của chiến thần đã biến mất cũng chợt tuôn trào từ trong cơ thể, tu vi đã bị phế cũng đang lưu thông bình thường tưới khắp người khiến cho lực lượng của anh đang tăng lên từng chút một.
Đúng lúc này, tay của Hàn Chấn Thiên chỉ còn cách đỉnh đầu Tiêu Thanh khoảng hai mươi xen ti mét. “Thằng nhóc này chết chắc rồi, chắc chắn sẽ bị nghiền nát dưới chưởng này thôi.” Người xem náo nhiệt xung quanh đều cho rằng kết quả sẽ như thế. Mục Thiên Lam, Mục An Phong và Mục An Minh đều rơi nước mắt. Ba người họ rất có cảm tình với Tiêu Thanh, đặc biệt là Mục Thiên Lam, cô không muốn nhìn thấy Tiêu Thanh phải chết.
Nhưng...
Cô ngồi đó vô lực, trong lòng đã giống như tro tàn. “A!”
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Thanh thét dài một tiếng, thân thể lui từng bước về sau, tung một quyền hung hăng về phía bàn tay của Hàn Chấn Thiên. “Lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức!”
Hàn Chấn Thiên khinh thường hừ lạnh. Đôi tay thế như chẻ tre vươn đến đón lấy nắm đấm của Tiêu Thanh. Giây tiếp theo!
Một quyền và một chưởng như hai chiếc xe lửa chạy với tốc độ cao va chạm vào nhau.
Bành!
Tiếng vang như sấm, đinh tai nhức óc.
Một luồng khí như làn sóng xung kích của b nguyên tử cỡ nhỏ đánh lan ra ngoài. “A!”
Hàn Chấn Thiên phát ra tiếng kêu kì quái, thân thể nhanh chóng lùi về sau. “Chuyện này sao có thể?”
Tất cả mọi người kinh ngạc muốn lòi cả mắt.
Hít!
Gia chủ nhà họ Trương ở Đông Bắc – Trương Tùng Đào thấy một màn này cũng không chịu được mà hít vào một cái, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Quả thực không thể tin được, vừa rồi Tiêu Thanh còn bị Hàn Chấn Thiên đánh bay với một chưởng mà giờ lại có thể phản công một cách thần kỳ đánh lui được Hàn Chấn Thiên chỉ với một quyền.
Chuyện này thật hoang đường!
Không lâu sau đó Hàn Chấn Thiên đã rơi xuống đất. Tay của ông ta đã bị thương, vẻ mặt không thể tin được. “Trời ạ!”
Mục Thiên Lam che miệng lại, đôi mắt xinh đẹp sáng “Thực lực của chồng đã trở lại rồi sao?”
Cõi lòng như tro tàn của cô đã hồi phục trong nháy mắt, vừa kinh hỉ, kích động cũng vừa cảm động xen lẫn chờ mong.
Cô đương nhiên hy vọng thực lực của Tiêu Thanh hồi phục rồi treo đám người đó lên đánh, dẫn cô rời khỏi chỗ này.
Hơn nữa, dường như cô đã nhìn thấy tia hy vọng rồi.
Nhưng không lâu sau cô lại tuyệt vọng. Chỉ thấy Tiêu Thanh “phốc” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, thân hình vốn cao ngất như cây tùng lại cong gập trong nháy mắt sau khi phun máu ra. “Ha ha!”
Thấy Tiêu Thanh phun ra một ngụm máu thì người nhà họ Hàn vẫn đang căng thẳng đều cười ra tiếng. Cõi lòng đang căng thẳng cực kì của Hàn Chấn Thiên cũng theo đó mà nới lỏng. “Xem ra vừa rồi cậu đứng trước nguy cơ tử vong đã bùng nổ toàn bộ tiềm năng mới tung ra một quyền đẩy lui được tôi, còn cậu, chỉ sợ là lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát rồi?” Hàn Chấn Thiên đắc ý cười nói.
Ông ta cũng không biết rằng thời điểm Tiêu Thanh ở trạng thái viên mãn thì thực lực đã ở trên ông ta.
Trên thực tế, thực lực của Tiêu Thanh khi ở trong nguy hiểm như vừa rồi đã khôi phục gần đến trạng thái viên mãn, mới có thể tung ra một quyền khiến Hàn Chấn Thiên phải lui lại, bản thân lại bất động như núi.
Nhưng sau khi thúc giục tung ra quyền đó thì cổ phê hồn đoạt mệnh đã bắt đầu tác oai tác quái, xâm lấn đến lục phủ ngũ tạng của anh, mới khiến cho anh hộc máu. “Tiêu Thanh!” Mục Thiên Lam muốn chạy sang nhưng lại bị giữ chặt. “Ông nội, thừa dịp anh ta bị thương mà giết chết đi, đừng để anh ta nói lời buồn nôn nữa!”
Hàn Thiếu Đông thống khổ la lên, mặc kệ vết thương cực kì nặng của mình, vì dù sao anh ta cũng là một võ sư, còn một hơi thở cũng là còn sống. “Nhãi ranh, đến đây nạp mạng đi!” Hàn Chấn Thiên lại bắt đầu tấn công.
Tiêu Thanh nắm chặt tay lại, tuyệt vọng nhận ra dưới sự phát tác của cổ phê hồn đoạt mệnh thì thực lực của anh đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng rồi, khó có thể thúc giục đến cực hạn.
Chẳng lẽ anh không thể dẫn Thiên Lam đi, phải bỏ mạng lại đây sao? Tiêu Thanh cực kì không cam lòng.
Anh đã ôm suy nghĩ đến đây hẳn phải chết nhưng mục đích chính là cứu Mục Thiên Lam.
Vậy mà bây giờ, Mục Thiên Lam không những không được cứu ra mà bản thân lại để mạng ở đây sao, anh rất không cam tâm.
Anh muốn tiếp tục đấu tranh với vận mệnh nhưng dưới tác dụng của cổ độc thì anh tỏ ra tuyệt vọng.
Hàn Chấn Thiên đã đến gần Tiêu Thanh rất nhanh. “Đừng giết chồng tôi, van cầu ông đừng giết chồng tôi.”
Mục Thiên Lam ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết van xin, cực kì bị thương. “Vợ à, anh xin lỗi, là anh vô dụng nên không thể đưa em ra khỏi bể khổ, anh muốn khắc thật sâu dáng vẻ của em vào lòng, cũng mong em có thể nhớ kĩ diện mạo của anh, nếu như có kiếp sau anh vẫn muốn làm chồng em, muốn tiếp tục nuông chiều và khiến em trở thành người vợ hạnh phúc nhất trên đời.
Tiêu Thanh nở một nụ cười thảm. “Hu hu hu...”
Mục Thiên Lam nghe anh nói vậy càng khóc to hơn. “Ha ha!”
Hàn Thiếu Đông cười dữ tợn hơn. “Không có kiếp sau, các người không có kiếp sau đâu, đi chết đi, mẹ nó mày đi chết đi, ha ha ha... Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh.
Ngay tại thời điểm một quyền của Hàn Chấn Thiên chuẩn bị đánh trúng Tiêu Thanh.
Vù vù vù!
Ba tia cực quang bắn về phía Hàn Chấn Thiên với tốc độ như một viên đạn. “Không ổn!”