Sắc mặt Hàn Chấn Thiên thay đổi, lập tức thu quyền lại, thân thể chợt loé lên nhằm tránh ba tia cực quang này. Nhưng vẫn chậm một bước, có một tia cực quang đã bắn lên vai ông ta.
Rõ ràng là một con côn trùng giống như bò cạp.
Con côn trùng nâng đuôi lên, vươn một cây châm nhỏ mảnh từ trong đuôi ra đột ngột đâm xuống. “A!”
Hàn Chấn Thiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, theo bản năng muốn đưa tay ra chụp.
Con côn trùng dưới sự khống chế của Hoa Phi Phượng đã lập tức rời khỏi đó.
Hai con côn trùng còn lại thì dưới thao tác của ông Hứa và ông Miêu đã giết người rồi nhanh chóng quay lại bắn về phía Hàn Chấn Thiên. “Anh Hàn cẩn thận!”
Trương Tùng Đào hô lên.
Hàn Chấn Thiên cũng không phải ngồi không, lập tức nhảy lên bao trùm ở phía trên. Nhìn xuống dưới thấy ba con côn trùng đang xoay quanh trong không trung thì sắc mặt ông ta lạnh đi, thúc giục chân khí lên rồi chạy xuống để tung ra một chưởng.
Một tia chân khí tạo nên chưởng ảnh như một cái chậu rửa mặt to rơi xuống mạnh như dội b. “Thu!”
Ba vị cổ sư lập tức thao tác ba con cổ bản mạng nhanh chóng trở về bên người.
Giây tiếp theo!
Bành
Chưởng ảnh nện xuống đất, các mảnh nhỏ bị vỡ bay khắp nơi, một cái hố có đường kính hơn một mét, sâu đến hai ba mét ngang nhiên xuất hiện, uy lực khủng bố có thể so với một trái b lớn nổi
Còn Tần An, Tiểu Hồ và Tiểu Hắc nhân cơ hội đó kéo Tiêu Thanh về sau. “Đại ca, anh không sao chứ?”
Ba người họ thấy trên khoé miệng Tiêu Thanh có vết máu thì lo lắng hỏi. “Vẫn ổn.
Tiêu Thanh lau đi vết máu trên khoé miệng, hỏi: “Ba người các cậu, sao lại dẫn thêm cả ba cổ sư đến?” “Đại ca, chúng tôi không muốn anh xảy ra chuyện. Tần
An đáp. “Hồ đồ!” Tiêu Thanh trách cứ: “Không biết là có nguy hiểm sao? Các cậy đến đây không những không cứu được tôi mà còn có thể góp thêm tính mạng của mình vào đấy có biết không hả?” “Chúng tôi không sợ!”
Vẻ mặt Tần An, Tiểu Hắc và Tiểu Hổ tràn ngập kiên định.
Tiêu Thanh vẫn rất tức giận.
Nhưng không thể không nói, anh cũng vô cùng cảm động.
Không hổ là anh em tốt của anh!
Lúc này, Hàn Chấn Thiên rơi xuống đất, bụm cánh tay, khoé mắt nhảy lên từng hồi, tỏ ra cực kì phẫn nộ. “Đã hạ cổ gì lên người tôi? Mau đưa giải cổ cho tôi!”
Ông ta biết bản thân đã trúng cổ độc.
Hoa Phi Phượng nói: “Ông đã trúng cổ của bò cạp vàng của tôi, không lấy được thuốc giải thì cho dù tu vi có cao đến đâu, nội trong mười ngày cũng sẽ bị đứt đoạn gần mạch mà chết!” “Bà”
Hàn Chấn Thiên giận sôi gan: “Lập tức lặn đến đây đưa thuốc giải cổ độc cho tôi!”
Hoa Phi Phượng hừ lạnh: “Ông thả người nhà của Tiêu
Thanh ra thì tôi sẽ đưa thuốc giải cho ông, nếu không ông cứ chờ cổ độc phát tác rồi chết đi!” “Ha ha!”
Hàn Chấn Thiên giận dữ cười: “Bà chính là Hoa Phi Phượng của Tương Tây đúng không? Nghĩ rằng hạ cổ độc tôi thì tôi sẽ bị bà uy hiếp sao?” “Bà sai rồi, hoàn toàn sai. Tôi không chỉ không chịu uy hiếp của bà mà còn muốn làm thịt bà, cho bà biết đắc tội với Hàn Chấn Thiên tôi thì phải trả giá đại giới!” “Về phần cổ độc tôi sẽ tìm người giải, chỉ là cổ độc của bò cạp vàng đã muốn mạng tôi ư, bà suy nghĩ nhiều rồi!” Nói đến đây, ông ta hô lớn: “Anh Trương, giúp tôi một tay đi, làm thịt toàn bộ những tên không muốn sống đó!” “Được!
Thực lực của Trương Tùng Đào ở dưới Hàn Chấn Thiên nên lần này ông ta đến tham gia lễ đính hôn là vì muốn có quan hệ qua lại thân thiết với Hàn Chấn Thiên Mà hiện tại là cơ hội nên đương nhiên ông ta không thể bỏ qua.
Chỉ thấy ông ta nhún chân một cái đã bắn lên không trung, vừa nhấc tay đã có một cây quang đạo hiện ra bay theo đường parabol chém về phía đám người Tiêu Thanh, Hàn Chấn Thiên cũng thật sự di chuyển. Tụ khí thành đạo, cùng Trương Tùng Đào giết sang. “Mọi người mau chạy đi!”
Tiêu Thanh gấp gáp la lên.
Anh không thể để cho các anh em đến đây chịu chết
Vì thế anh dùng toàn lực tụ khí thành đạo nghênh đón Hàn Chấn Thiên và Trương Tùng Đào.
Nhưng đám người Tần An cũng không lùi lại. “Tiểu Hắc, Tiểu Hồ, thời điểm không tiếc cả mạng sống vì đại ca đã đến, cùng tôi giết qua đi, ba vị cổ sư sẽ nhanh chóng rút lui!
Vừa dứt lời, Tần An đã tụ khí thành đạo nhảy ra.
Tiểu Hắc và Tiểu Hồ cũng tụ khí thành đạo cùng giết qua với Tân An.
Ba trăm đội viên đội vệ binh Thần Soại đều là tình anh trong tinh anh, thân thủ của mỗi một người đều cao, người thấp nhất cũng là võ sư cấp Nội Kình. Trong đó cơ hơn ba mươi người đạt đến cấp Hoá Kình.
Hơn nữa, ba mươi người này đều là thiên tài võ đạo. Như Tân An bốn mươi ba tuổi, Hoa Kình Đại Thành, Tiểu Hac ba mươi mốt tuổi, Hoa Kình Tiểu Thành, Tiểu Hồ hai mươi chín tuổi, Hoa Kình Tiểu Thành
Tất cả đều là thiên tài, cũng là tinh anh, họ vốn có thể có tương lai đầy hứa hẹn nếu ở trong quân đội, vấn đề trộn lẫn giữa chỉ huy và phó sư đoàn cũng không phải là vấn đề lớn.
Nhưng bọn họ cũng không lựa chọn sống cuộc sống trên cao hưởng lợi lớn mà lại chọn ở cạnh Tiêu Thanh làm bảo vệ.
Bởi vì Tiêu Thanh chính là thần thoại theo cảm nhận của họ, thực lực không chỉ vô cùng cao mà lúc đánh trận vừa dũng cảm vừa mưu kế, trăm trận trăm thắng, chưa bao giờ thua trận, những chuyện này đã khiến bọn họ khuất phục sâu sắc, cũng thề sống chết đi theo Tiêu Thanh!
Keng keng keng!!!
Bốn người Tiêu Thanh, Tần An, Tiểu Hắc và Tiểu Hổ cùng nhau bay lên không giao chiến với Hàn Chấn Thiên và Trương Tùng Đào.
Nhưng vì tu vi võ đạo của Hàn Chấn Thiên, Trương Tùng Đào cực kì khủng bố, đều là cao thủ cấp bậc Hoá Kình, thời điểm Tiêu Thanh ở trạng thái viên mãn có thể giết bọn họ như giết gà nhưng bây giờ chịu ảnh hưởng của cổ phê hồn đoạt mệnh, dù có thêm ba người Tần An cũng không phải là đối thủ của hai người cao thủ Hàn Trương. Cuộc giao chiến ngắn ngủi, cả bốn người đều bị chém đến da thịt bong tróc ra, khó có thể chống đỡ.
Mà ba vị cổ sư cũng không hề lui lại.
Về đánh nhau thì ba vị cổ sư bọn họ thật sự rất dở. Nhưng bọn họ lợi hại nhất chính là thuật vụ cổ,
Thế là ba người họ lập tức phóng thích cổ bản mạng của mình đến hỗ trợ bọn người Tiêu Thanh đối kháng với hai cao thủ. “Giết ba người họ! Mau giết ba người bọn họ cho tôi!
Hàn Chấn Thiên tức giận hét. “Chết cho tôi!”
Bố của Hàn Thiếu Đông vung tay lên, tức giận hạ mệnh lệnh xuống.
Mấy chục võ sư của nhà họ Hàn lập tức xông về phía ba vị cổ sư.
Ba vị cổ sư này cũng là kẻ tài cao nên gan cũng lớn, đều rải ra loại bột phấn gì đó, khi nó gặp không khí thì biến thành côn trùng độc bay đầy trời lao về phía các võ sư xung phong liều chết. “Má ơi!”
Nhóm võ sư bị dọa đến hốt hoảng lùi về sau.
Dưới sự bảo vệ của côn trùng độc dày đặc thì các võ sư của nhà họ Hàn căn bản không dám đến giết ba vị cổ su.
Nhưng!
Hai vị cao thủ Hàn – Trương vẫn có thực lực nghiền áp đám người Tiêu Thanh, mặc dù bị cổ bản mạng uy hiếp nhưng dưới sự cố gắng vẫn có thể đánh bọn Tiêu Thanh bị thương rơi xuống đất.
Rơi vào trong đám côn trùng độc. “Giết bọn họ!”
Hàn Chấn Thiên la lên.
Hai người họ tụ khí thành cương bảo vệ thân thể, rồi chém xuống bên dưới.
Ba vị cổ sư thao tác côn trùng độc tiến công, hai người kia cung đạo khiến cho công trùng độc bị đạo khí xé vụn, xác trùng rơi khắp mặt đất, vô cùng tanh tưởi khiến cho người khác buồn nôn. “Tiêu Thanh, đi đi! Không cần lo cho em! Đi mau đi!” Mục Thiên Lam hét khản cả giọng.
Nếu không phải bị giữ chặt lấy thì cô đã giẫm lên xác các con côn trùng độc mà chạy sang rồi. “Vợ, anh không đi, anh sẽ không bỏ mặc em không quan tâm, có chết cũng không!”
Thái độ của Tiêu Thanh cực kì kiên định.
Mục Thiên Lam rất mỏng manh, nếu như bị Hàn Thiếu Đông ngược đãi chắc chắc cô sẽ lựa chọn cách hi sinh bản thân, đây cũng là nguyên nhân có chết anh cũng phải mang Mục Thiên Lam ra khỏi bể khổ. “Vậy mày đi chết đi!”
Hàn Chấn Thiên đột ngột vung một đạo xuống.
Xoet!
Đạo khí nghiền nát các côn trùng độc, không khí như bị xé mở ra, phủ đầu chém về phía Tiêu Thanh. “Đại ca, cẩn thận!”