**********
“Trời đất!”
Nhìn thấy trán của Nhậm Thiếu Bân, xây xát chảy máu, nhóm thanh niên ai nấy đều giật mình, không ngừng hỏi thăm. “Cậu Nhậm, cậu không sao chứ?”
Nhậm Thiếu Bẫn lắc lắc đầu, văng một câu chửi tục: “Trời đất mẹ! May rằng cậu đây là ngoại kình võ nhân, không phải người bình thường. Nếu không cú tông này chắc đi đứt nửa mạng sống luôn rồi.
Nữ thanh niên trên ghế phụ, lúc này cũng ngước đầu lên, trên mặt toàn vết máu.
Cô ta từ trong chiếc túi xách giới hạn LV, lấy ra chiếc gương soi lên mặt. Phát hiện trán có vết thương, bỗng chốc giận đến mức ném chiếc gương đi, văng tục: “Chủ nhân chiếc xe Benz đó là đồ ngu sao? Có biết lái xe không vậy? Hại trán tôi chảy cả máu, nhan sắc mà bị hủy thì có dùng mạng để đền cũng không đền nổi đâu.
Nói xong, cô ta nổi giận đùng đùng bước xuống xe. Nhậm Thiếu Bân cũng vừa văng tục vừa bước xuống xe.
Lúc này, cửa xe chiếc xe Benz được đẩy ra. Mục Thiên Lam đầu đầy máu, loạng choạng bước xuống xe. “Trời ơi! Là tài xế nữ sao? Quả nhiên tài xế nữ mà lái xe là nguy hiểm lắm!” Những người đứng quanh hóng chuyện không sợ lớn chuyện bèn hô hào lên.
Lúc này, ánh mắt Mục Thiên Lam đảo nhìn xung quanh. “Õi!”
Khi cô nhìn thấy, nhiều chiếc xe đua liên hoàn tông đuôi xe thì cả người cô thấy kinh hoàng luôn. Vội lấy tay bịt miệng, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi. “Mẹ kiếp! Cô có biết lái xe không hả?”
Nhậm Thiếu Bân bước nhanh lên trước, cho cái tát thật mạnh lên mặt Mục Thiên Lam, khiến Mục Thiên Lam ngã nhào trên đường. “Con đàn bà đảng chết, hại trán tôi chảy máu. Xem tôi đập chết cô này!”
Trịnh Phi, dùng túi xách LV đánh mạnh lên người Mục Thiên Lam, còn dùng giày cao gót đạp lên người cô nữa.
Bíp bíp!
Tiếng còi vang lên.
Bỗng chốc một nhóm cảnh sát giao thông chạy đến, ngăn cản Trịnh Phi đánh đập Mục Thiên Lam, rồi đỡ Mục Thiên Lam đứng dậy. “Mấy người tránh ra. Hôm nay tôi phải đập chết con tiện nhân này mới được!”
Trịnh Phi la lối sòm.
Người đứng đầu trong nhóm cảnh sát giao thông nói: “Xảy ra tai nạn, thì phải dựa vào luật giao thông mà phân xử, không thể giải quyết bằng bạo lực được.” “Hu hu hu...”
Mục Thiên Lam vừa khóc vừa nói: “Anh cảnh sát, tôi lái xe tuân theo luật giao thông mà. Là họ đụng vào xe tôi, trách nhiệm không phải do tôi” “Cô còn dám trách chúng tôi sao? Xem tôi có đánh chết cô hay không!”
Trịnh Phi hung dữ dùng túi đánh Mục Thiên Lam, nhưng nhanh chóng được cảnh sát giao thông ngăn lại. “Trách nhiệm ở ai thì chúng tôi sẽ xem ghi nhận trong camera rồi giải quyết.
Người dẫn đầu trong nhóm cảnh sát giao thông vừa nói vừa gọi đi cho một dãy số. Mục Thiên Lam rất sợ hãi. Cũng gọi ngay cho Tiêu Thanh, mang giọng nghẹn ngào nói: “Tiêu Thanh, em xảy ra tai nạn giao thông, khiến mấy chiếc xe đua..” “Cái gì?”
Không chờ Mục Thiên Lam nói dứt câu. Tiêu Thanh vội hỏi: “Bà xã ơi! Em có sao không? Có bị thương không?” “Đầu em chảy máu rồi, đau lắm! Bọn họ rất đông, em sợ họ sẽ đánh em” Mục Thiên Lam vừa khóc vừa đáp.
Cú va chạm này, dọa cho cô mất cả hồn, toàn thân đang run rẩy. Vả lại đầu còn bị thương, nên đang cảm thấy cực kỳ đau, lại càng sợ họ sẽ ra tay đánh cô, vì cô nghi ngờ bản thân đã có baby rồi. Nếu như baby bị đánh mất đi thì sao?
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô không điềm tĩnh được mà khóc, nếu không phải quan tâm đến trong bụng cô có khả năng đã có baby, thì cô cũng không phải sợ đến mức thế này. “Bà xã! Em nói chuyện đàng hoàng với họ trước, cố gắng bảo vệ tốt bản thân đừng để bị đánh, nói cho anh biết địa chỉ, anh đến ngay!” Tiêu Thanh nói.
Mục Thiên Lam đọc địa chỉ, rồi tắt máy.
Lúc này, anh cảnh sát giao thông dẫn đầu cũng tắt máy, nói với nhóm người Nhậm Thiếu Bản: “Thông qua điều tra camera ghi nhận, chiếc xe Benz di chuyển đúng luật giao thông, không cỏ vượt mức, là do mấy cô cậu vượt đèn đỏ gây ra tai nạn, vì thế trách nhiệm nằm ở các cô cậu, không nằm ở chủ nhân chiếc xe Benz”
Phù!
Nghe những lời này, Mục Thiên Lam thở ra một hơi nặng nhọc, “Anh nói láo!”
Nhậm Thiểu Bân nổi giận nói: “Tôi nào có vượt đèn đỏ chứ! Anh nói xem tôi vượt đèn đỏ chỗ nào hả?”
Cậu ta hét thẳng vào mặt cảnh sát giao thông. “Mùi rượu nồng nặc quá!”
Anh cảnh sát giao thông bèn lấy máy đo nồng độ cồn ra, đưa lên miệng Nhậm Thiếu Bân và nói: “Thổi vào máy”