Ai bảo anh là huyền thoại bất bại?
Lúc này, Mục Thiên Lam gọi điện thoại đến. “Bà xã, có chuyện gì vậy?” Tiêu Thanh nhận điện thoại hỏi.
Trong giây tiếp theo, đầu dây bên kia phát ra giọng nói của một người đàn ông, nói bằng tiếng Anh. “Thần soái, vợ anh đã rơi vào tay chúng tôi, có phải rất ngạc nhiên không?”
Vẻ mặt của Tiêu Thanh lập tức thay đổi: “Các người là ai?”
Đối phương cười haha nói: “Không dối gì thần soái, chúng tôi là tổ chức Hắc Sát của nước Hưng Hạ. Anh đã tàn sát hơn chục thành phố của người Hưng Hạ chúng tôi, mối thù này chúng tôi phải trả. “Nếu anh không muốn vợ mình chết thì cứ cầm súng tới đây. Có thể cứu được vợ mình hay không thì phải xem bản lĩnh của anh rồi. Nếu anh không quan tâm đến vợ của mình thì chúng tôi cũng không bận tâm, một phát súng cô ta sẽ ngủm!” “Đừng!” Tiêu Thanh lo lắng nói: “Nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ lập tức đến ngay!”
Rất nhanh anh đã nhận được địa chỉ, liền cúp điện thoại, vô cùng lo lắng lao ra khỏi phòng làm việc. “Thanh, con vội vàng đi đâu vậy?”
Thấy Tiêu Thanh chạy ra ngoài, Thẩm Thị Thu hỏi. “Thiên Lam bị người ta bắt rồi, con phải đi cứu Thiên Lam.
Vừa dứt lời, Tiêu Thanh liền lên một chiếc xe, gầm rú rời đi, để lại Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu hoang mang tại chỗ.
Ở ngoại ô.
Một nơi trên sườn núi.
Matsushita và Mục Hải Long tay cầm ống nhòm, nhìn về phía nhà máy hóa chất bị bỏ hoang ở phía xa. “Bố vợ, tổ chức Hắc Sát này có mạnh không? Có thể giết chết Tiêu Thanh không?”
Mục Hải Long hỏi.
Matsushita cười nói: “Tổ chức Hắc Sát mặc dù không có cường giả cấp Hóa Kình, nhưng họ là tổ chức chuyên về sát thủ, nên có rất nhiều phương pháp giết người.” “Hơn nữa, Mục Thiên Lam đã rơi vào tay của tổ chức
Hắc Sát, còn Tiêu Thanh thì yêu cô ta đến chết đi sống lại. Có quân cờ như cô ta, tổ chức Hắc Sát muốn giết Tiêu Thanh cũng không phải quá khó.” “Điều quan trọng nhất là những người muốn mạng của Tiêu Thanh không chỉ dừng lại ở tổ chức Hắc Sát, mà còn có các thế lực quốc tế lớn. Bây giờ bọn họ đều ùn ùn kéo đến Bắc Thanh, cho dù Tiêu Thanh không chết hôm nay, cậu ta sẽ phải chết vào một ngày khác.”
Mục Hải Long vô cùng vui vẻ. “Nhưng hy vọng tổ chức Hắc Sát có thể mạnh hơn một chút, để con có cơ hội nhặt xác cho Tiêu Thanh!”
Bên trong nhà máy hóa chất bỏ hoang.
Mục Thiên Lam bị trói vào một cây cột sắt bị gỉ sét, trên người còn có một quả b hẹn giờ. “Ô ô ô.....”
Mục Thiên Lam sợ hãi khóc: “Xin các người đừng làm vậy với tôi, hãy tha cho tôi đi. Các người cũng do cha mẹ nuôi dưỡng, trong bụng tôi còn có một đứa em bé, xin đừng làm hại con của tôi, cầu xin các người.”
Nếu là trước đây, gặp tình huống thế này, Mục Thiên Lam không những sẽ không khóc mà thậm chí còn có thể lựa chọn liều mạng với kẻ xấu để không liên lụy đến Tiêu Thanh.
Nhưng bây giờ đã khác.
Cô là người đã có em bé. Cô không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé, đúng chứ?
Tiêu Thanh đã vì cô trả giá nhiều như vậy, điều duy nhất cô có thể đền đáp là sinh một đứa bé cho Tiêu Thanh. Bởi vì cô có thể nhìn ra, Tiêu Thanh cũng rất thích trẻ con.
Những tên nước ngoài này đặt b hẹn giờ trên người cô, nếu như nó phát nổ, mình có chết cũng không thành vấn đề, nhưng nếu nổ chết đứa bé, cô sẽ rất có lỗi với Tiêu Thanh, rất có lỗi với đứa con trong bụng.
Tình mẫu tử rất vĩ đại, nên cô cam tâm vứt bỏ tôn nghiêm cầu xin người khác, chứ không muốn điều gì xảy ra với con mình. “Tha cho cô?”
Tên nước ngoài cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Cô biết chúng tôi là ai không?“. “Là ai?” Mục Thiên Lam hỏi.
Tên nước ngoài nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng tôi là người Hưng Hạ, chồng cô đã tàn sát hơn chục thành phổ của người Hưng Hạ chúng tôi. Nhiều người trong số đó là người thân, người nhà của chúng tôi. Chúng tôi phải bắt chồng cô trả món nợ máu này!” “Cho nên, anh ta chắc chắn phải chết!” Nghe vậy, cơ thể của Mục Thiên Lam run lên.
Cô biết Tiêu Thanh đã tham gia vào vụ thảm sát thành phố Hưng Hạ.
Vì vậy, cô ngừng khóc, cũng không cầu xin nữa. Cô biết rằng dù mình có khóc lóc, cầu xin thế nào đi nữa cũng đều vô ích.