Những người này đến để bảo thù, tuyệt đối không bao giờ tỏ lòng thương xót cho cô ấy! “Giết đi!”
Mục Thiên Lam nói: “Chồng tôi không làm gì sai. Là các người làm sai. Nếu không vì các người khiêu khích Long Quốc chúng tôi và xâm chiếm đất nước, liệu có bị đánh vào Đồ Thành không?” “Các người đã không rút ra được bài học. Mà còn dám khiêu khích Long Quốc chúng tôi, đến lúc đó số phận của các người sẽ khó mà chịu nổi!” “Fuck!”
Tên cầm đầu người nước ngoài vô cùng tức giận, giáng ngay một tát vào mặt Mục Thiên Lam, khóe miệng cô có máy chảy ra.
Tuy nhiên, cô không hề khuất phục, cô nghiến răng, trong mắt hiện lên lửa giận dữ nói: “Có giỏi thì giết tôi đi, giết tôi càng sớm càng tốt, nếu không chồng của tôi tới, nhất định sẽ giết mấy người. Tới lúc đó, mấy người muốn giết tôi cũng không có cơ hội đâu”
Cô biết rõ những người này muốn lợi dụng cô để uy hiếp Tiêu Thanh.
Nếu bản thân cô không chết, lúc Tiêu Thanh tới sẽ bị cô liên lụy đến. Nếu như vậy, đám người mặc đồ đen có thể sẽ lợi dụng cô để giết Tiêu Thanh.
Cô không muốn chết, cô muốn sinh em bé.
Tuy nhiên, so với mạng sống của Tiêu Thanh, cô cảm thấy mạng của mình và đứa bé không đáng kể, cho nên cô tình nguyện chết cùng đứa bé còn hơn làm liên lụy đến Tiêu Thanh. Nếu cô chết đi rồi, lúc Tiêu Thanh đến sẽ không bị ràng buộc. Với thực lực của Tiêu Thanh, anh có thể dễ dàng giết những người ngoại quốc này. “Cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?”
Tên cầm đầu người nước ngoài nắm lấy cổ Mục Thiên Lam và làm cho nước da của Mục Thiên Lam đỏ lên. “Đại ca bình tĩnh lại.
Người đàn ông áo đen cười nói: “Cô ả xinh đẹp như vậy, giết rồi thì tiếc lắm. Sao không cho tôi chơi cô ta một trận, lát nữa Thần soái tới, nhìn tôi đang chơi vợ anh ta, nhất định sẽ tức giận ngay tại chỗ. “Ha ha!”
Tên người nước ngoài cười lớn.
Mục Thiên Lam không hiểu từ Thần soái trong tiếng Anh nghĩa là gì. Nên không biết Tiêu Thanh là Thần soái. “Được rồi, thưởng cho cậu chơi”
Tên cầm đầu người nước ngoài thả Mục Thiên Lam ra. “Cám ơn đại ca!”
Người đàn ông mặc đồ đen rất vui, gã ôm lấy Mục Thiên Lam, hôn lên cổ cô.
Mục Thiên Lam bị trói không thể chống cự nên đã cắn vào tai người mặc đồ đen. “A!”
Người mặc đồ đen hét lên thảm thiết, toàn bộ tại đã bị Mục Thiên Lam cắn đứt. Người mặc đồ đen tức giận lên: “Gã đàn bà khốn kiếp, dám căn đứt lỗ tai của tạo. Tạo cho mày chết!”
Khi giọng nói vừa dứt, người đàn ông mặc đồ đen đã đấm vào mặt Mục Thiên Lam.
Bum!
Mục Thiên Lam nghiêng đầu, cô nhổ ra một miếng nước, gương mặt cô lập tức sưng lên. “Ha ha.”
Cô không khóc, mà chỉ cười, lộ ra cả hàm răng rướm đầy máu. “Đánh chết tôi đi, có giỏi thì đánh chết tôi đi?” “Mày cho rằng tạo không dám sao?”
Người mặc đồ đen siết cổ cô và đánh vào bụng cô hết cú đấm này đến cú đẩm khác. “Hu hu hu...”
Mục Thiên Lam vẫn luôn không khóc, cuối cùng không thể kìm được mà khóc gào lên. Bởi vì người đàn ông mặc đồ đen này đang đánh đứa con của cô.
Là một người mẹ, con mình bị đánh, làm sao có thể bình tĩnh được cơ chứ? “Anh có thể giết tôi, nhưng đừng đánh con tôi, đừng đánh con tôi!” “Ka ka ka!”
Người mặc đồ đen cười đắc ý. “Mày càng không muốn tao đánh đứa con của mày. Thì tao lại càng phải đánh nó, tao phải đánh cho con mày từ bụng mày lòi đầu ra, ha hạ ha!”
Nói xong, nằm đấm của gã càng đánh càng nặng nè. Mục Thiên Lam nảy ra một suy nghĩ.
Mặc dù tay bị trói, nhưng đôi chân thì không. Vừa đúng lúc người mặc đồ đen tiến lại gần, cô giơ chân đang mang giày cao gót đá vào chỗ hiểm của gã.
Bùm một tiếng. “A!”
Người mặc đồ đen hét lên thảm thiết, gã nắm chặt thủy chỗ hiểm của mình lùi lại. Gã ngã xuống mặt đất lưng cong như một con tôm, trên tay máu loang lổ ngay lập tức. “Peter!”
Tên người nước ngoài chạy đến và kiểm tra thương tích của gã kia.
Sau đó vẻ mặt nghiêm nghị: “Đại ca, quả trứng của Peter bị đá bể rồi. “Ha ha!”
Mục Thiên Lam cười đắc ý. “Bé cưng, mẹ trút giận cho con rồi. Đạp bể trứng của tên xấu xa kia, chắc bây giờ gã đau lắm, con được hả giận rồi”