Trái tim Binh lập tức căng đầy.
Hơi lạnh lúc chạng vạng của sa mạc đã biến mất không còn tăm hơi, bóng tối bắt đầu phủ xuống cũng không còn cô độc.
Gió cuốn cát lên như sương khói, tiếng gió như tiếng kèn trầm trầm vang dội.
“Gió nổi.”
Binh nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếng gió như tiếng kèn lệnh khiến chiến ý trong lồng ngực hắn lập tức bốc lên cao.
Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, thoảng chốc bỗng thấy như những gương mặt quen thuộc trong làn khói thuốc súng cả vạn năm trước.
À, đây là kề vai chiến đấu!
À, đây là đồng đội của ngươi!
À, cảm giác này, thật tốt...
“Cuối cùng cũng không tới muộn.”
Giọng nói ôn thuận như ngọc vang lên, Hạc như một con hạc đen khổng lồ màu đen, bay tới trước mặt mọi người, quần áo toàn thân hắn rách nát khó tả, có thể thấy những ngày này sổng a áo.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào Binh.
“Chú già, ngươi an bài đi.”
Hạc nói dúng tiếng lòng mọi người, trong số mọi người chỉ có Binh là võ tướng, quen thuộc nhất với cục diện như vậy.
Binh hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, đứng dậy: “Được! Đường Nhất, binh đoàn phía đông, Yến Vĩ doanh giao cho ngươi. Nhiệm vụ của ngươi là bất luận ra sao cũng phải kiên trì một giờ.”
“Rõ!” Đường Nhất mặt không đổi sắc nhận lệnh, quay người mang theo binh đoàn Sài Lang đã tập kết xong, lập tức hành quân về phía đông.
Mọi người lúc này mới nhận ra thay đổi của Đường Nhất, không khỏi lấy làm lạ.
“Lăng Húc và Hạc, phương Bắc giao cho hai người các ngươi. Hai người này lai lịch không rõ, các ngươi cần cẩn thận.”
Lăng Húc nâng thương bạc, xoay người ngồi lên Hỏa Liệt Điểu, con mắt cam như ngọn lửa, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Mình ta là đủ.”
Hỏa Liệt Điểu hóa thành một vệt lửa lao thẳng về phía bắc.
Hạc mỉm cười bất đắc dĩ, vẫy tay với mọi người rồi như một con hạc lớn theo gió bay vút theo Lăng Húc.
“Nhiệm vụ của chúng ta là binh đoàn phía tây.” Binh nói với bốn người.
Amaury tiếc nuối: “Đáng tiếc Đường cơ bản còn không xuất quan! Thật đáng tiếc, thiếu niên như thần không thể thấy Đại Địa Cuồng Đao của võ nam tử hoạt bát rồi. Oa oa oa, hắn không có phúc được thấy rồi! Yo yo yo! Võ nam tử hoạt bát! Đại Địa Cuồng Đao! Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!”
Amaury cực kỳ phấn khởi vung thanh đao cùn chém không khí.
Mọi người không nhịn nổi trợn mắt khinh bỉ.
Tư Mã Hương Sơn nhỏ giọng : “Không cần tính cả tên ngu ngốc này vào.”
Binh cũng nhỏ giọng đáp: “Ta biết.”
“Đi thôi.”
Binh nhảy lên Thiên Không Hổ.
Trận chiến lần trước tại chòm Sài Lang đã thu hút vô số ánh mắt, tuy đã một tháng qua đi nhưng vẫn không ít người chú ý tới chòm Sài Lang. Bọn họ quan tâm nhất là Đường Thiên vừa đột nhiên quật khởi.
Một nhân vật phủ đầy sương mù.
Tay nắm Thánh Kiếm Ngục Hải, thực lực thâm sâu khó lường, thủ hạ còn có hai hồn võ utớng, giờ nuốt trọn cả chòm Sài Lang. Hơn nữa còn nằm trong thế lực cực mạnh như võ hội Quang Minh, tiền đồ không thể hạn lượng.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Đường Thiên tất sẽ trở thành thành viên trung tâm trong số đệ tử đời thứ ba của võ hội Quang Minh.
Khi nghe tin chòm Kình Ngư tạo áp lực, các thế lực đều không cho là đúng. Đừng nhìn chòm Kình Ngư là một trong Xích Đạo Thập Điện, nhưng thời đại này ngoại trừ đầu sỏ như chòm Sư Tử, võ hội Quang Minh nào để phải nể mặt chòm sao nào?
Nhưng biến cố tiếp theo lại khiến mọi người khó hiểu.
Trưởng lão Diệp Cửu lại yêu cầu Đường Thiên giao kiếm Bình An ra, mà phái trung lập của Đường Thiên không ngờ lại bỏ qua không giúp hắn. Điều này khiến mọi người đều khó hiểu, Đường Thiên còn trẻ tuổi, với thực lực và thiên phú như vậy sao võ hội Quang Minh lại chọn cách đó?
Trong võ hội Quang Minh cũng không thật đoàn kết, theo mọi người không ngừng đào móc, càng ngày càng nhiều chi tiết hé lộ.
Thực lực phe trung lập rất mạnh, nhưng bọn họ đã sớm tìm được người thừa kế, chính là Tỉnh Hào. Nếu Đường Thiên lẻ loi một mình bọn họ sẽ dùng tất cả lực lượng bảo hộ Đường Thiên, bồi dưỡng Đường Thiên trở thành trợ thủ của Tỉnh Hào.
Nhưng Đường Thiên không phải đơn độc, một đoàn thể nhỏ đang từ từ hình thành xung quanh gã.
Hai thiếu niên thiên tài Lăng Húc và Hạc, bốn người Amaury, tất cả đều có tình cảm khăng khít với Đường Thiên, hơn nữa Thánh Kiếm Ngục Hải, một nhánh binh đoàn, hai hồn võ tướng, nhất là Binh, khả năng khống chế kinh người đó kinh sợ tất cả các trưởng lão phái trung lập.
Đừng quên chòm Anh Tiên đang từ từ khôi phục nguyên khí cũng là hậu thuẫn của Đường Thiên.
So với Tỉnh Hào, Đường Thiên mạnh hơn nhiều lứm, thế lực gã vừa thành lập, tự thành một phái. Phái trung lập đã không còn không gian cho Đường Thiên sinh sống, trừ phi bọn họ bỏ qua Tỉnh Hào lựa chọn Đường Thiên.
Nhưng đây là chuyện tuyệt đối không thể.
Tỉnh Hào do các trưởng lão chăm sóc lớn lên, là người một nhà, còn Đường Thiên thì sao? Đến từ một tinh cầu ngoài rìa, cực ít liên hệ với võ hội Quang Minh.
Bất luận từ tình cảm hay tranh đấu tương lai, bọn họ đều tuyệt đối không thể chọn Đường Thiên.
Mà Diệp Cửu ánh mắt sắc bén nhìn trúng điểm này, ra tay vừa ngoan độc vừa chuẩn xác.
Cho nên mọi người đều rất ngạc nhiên, Đường Thiên sẽ lựa chọn ra áo. Rất nhanh chóng, tin tức Đường Thiên nguyện giao kiếm Bình An truyền ra, mọi người vốn đang muốn xem trò hay không khỏi thất vọng.
Theo thời gian trôi qua, hai bên vẫn không đạt thành hiệp nghị khiến nhiều người lại ngửi thấy mùi lạ.
Mà lệnh giới hạn của Thiên Hậu chòm Xạ Thủ cũng lặng lẽ truyền ra.
Không có lửa làm sao có khói.
Mọi người ý thức được, mạch nước ngầm đã lặng lẽ khởi động.
Khi chòm Sài Lang đóng cửa sao tới chòm Kình ngư, tất cả mọi người đang chú ý tới chòm Sài Lang lập tức ồ lên! Mọi người đều hy vọng xem trò hay nhưng khi có chuyện xảy ra thật lại không khỏi cảm thấy Đường Thiên ngu ngốc không biết lượng sức mình.
Cho rằng mình có chút thực lực là hô to gọi nhỏ với võ hội Quang Minh được sao?
Đúng là cuồng vọng!
Nhưng cũng có số rất ít người ngoại lệ, tỷ như Tư Mã Tiếu!
“Thật ra thời cơ trước mắt có lợi với Đường Thiên nhất. Võ hội Quang Minh và Sư Tử Vương thế như nước với lửa, gã điên Lôi Ngang kia thật khiến người ta sợ hãi, chỉ không cẩn thận sẽ bị đánh tới hình thần câu diệt. Võ hội Quang Minh cũng biết nếu giao chiến với gã điên này, chỉ hơi lộ thế thất bại cục diện sẽ là bị hủy diệt.”
Tư Mã Tiếu không khỏi nghĩ, nếu các thế lực lớn chọn ra một kẻ địch không muốn trêu chọc nhất, vậy Sư Tử Vương Lôi Ngang chắc chắn xếp hạng đầu. Gã đó chính là kẻ điên, thủ hạ cũng là một lũ điên, một đám chỉ cần nói tới chuyện đánh giết là hai mắt sáng bừng, tru tréo như sói.
Binh đoàn mạnh nhất, nhiều võ tướng nhất, vị vua điên cuồng nhất, đó là chòm Sư Tử.
Đối mặt với đối thủ như vậy, mạnh như võ hội Quang Minh cũng phải chùn bước. Đại bộ phận cường giả võ hội Quang Minh đều bị điều động, điều này đã không còn là bí mật tại Thiên Lộ nữa rồi.
Có thể khiến kẻ địch như vậy kiêng kỵ cũng là một loại vinh quang.
“Vậy lệnh chế của Tiễn Thánh đại nhân là thật?” Thu Chi Quân hỏi.
“Phải.” Tư Mã Tiếu mỉm cười sâu xa: “Có điều người quyền cao chức trọng nhưu bà ấy chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian cho chuyện không liên quan như vậy. Hành động này chắc chắn có thâm ý. Chỉ có điều không biết trong đám Đường Thiên có ai có liên hệ với chòm Xạ Thủ. Hơn nữa lệnh hạn chế này thật ra ý nghĩa thâm sâu. Nàng phản đối võ hội Quang Minh đưa nhiều người vào chòm Sài Lang nhưng lại cho phép một mình Diệp Triều Ca tiến vào, xem ra có vẻ coi Diệp Triều Ca như đá mài đao. Hay Đường Thiên là vãn bối của nàng? Hay trong đám người đó có người là vãn bối của nàng? Xem ra phải tra xét một phen.”
“Nghe sư đệ nói xem ra cũng có vẻ đúng.” Thu Chi Quân gật đầu.
“Diệp Cửu không phải người thường, thủ đoạn của hắn trước giờ luôn sắc bén tàn nhẫn.” Tư Mã Tiếu nâng chân đặt lên bàn, ngửa người ra, ăn lấy ăn để đống bánh ngọt, giọng nói hàm hồ: “Yến Vĩ doanh, binh đoàn Trọng Thiết, năm binh đoàn trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu đã có hai tới. Hơn nữa Quảng Ngô và Vĩnh Tiên Trung, đúng là thủ đoạn sấm sét!”
Thu Chi Quân rung động: “Lực lượng thật mạnh! Có điều bị áp chế như vậy những người khác của võ hội Quang Minh không nghĩ cách sao?”
Tư Mã Tiếu cười lạnh nói: “Người khác cho rằng Hắc Hồn cấp bậc sâm nghiêm, không biết rằng võ hội Quang Minh tự xưng là quang minh thật ra chỉ hơn không kém. Cấp trên áp chế chỉ là chuyện thường tình, đệ dám khẳng định, một thời gian sau Diệp Cửu sẽ tuyên bố nhóm Đường Thiên là phản đồ của võ hội Quang Minh.”
Thu Chi Quân im lặng không nói.
Tư Mã Tiếu thở dài: “Có điều đúng là không ngờ bọn Đường Thiên lại có cả bí bảo quấy nhiễu năng lượng, chúng ta không thể xem trò hay được rồi. Đệ còn chưa kịp thu hồi do thám đấy, đúng là, tự nhiên lại lãng phí mất một trận đại chiến như vậy. Giờ chỉ có thể chờ kết quả thôi, ô, mệt quá, đệ ngủ trước đây.”
Tư Mã Tiếu ngủ lăn trên ghế.
Thu Chi Quân không ngủ, hắn ngồi đó như đang suy nghĩ. Không lâu sau, thủ hạ vội vàng tiến vào, thấy Tư Mã Tiếu đang ngũ bèn dâng tình báo lên đưa tới Thu Chi Quân.
Thu Chi Quân nhìn lướt qua xung quanh, trong lòng thầm khen sư đệ liệu việc như thần, Diệp Cửu tuyên bố năm người Đường Thiên, Amaury là phản đồ của võ hội Quang Minh, nhưng kỳ quái là không ban lệnh truy nã đuổi giết.
Thu Chi Quân trầm ngâm suy nghĩ, lập tức hiểu đây là Diệp Cửu không dám đắc tội Thiên Hậu.
Hắn lắc đầu, không khỏi cảm khái, quả nhiên là thế giới của nắm tay to.
Rất nhiều thế lực đang chú ý tới trận chiến này đều gặp cùng một vấn đề, đó là do Tam Giác Hoàng Kim của Binh quấy nhiễu toàn bộ dao động năng lượng chòm Sài Lang, tuy biên độ không lớn nhưng khiến tất cả các bí bảo truyền hình ảnh mất đi tác dụng.
Mọi người cũng lập tức hiểu, hành động này là nhắm vào cửa Quang Minh của võ hội Quang Minh.
Hành động chính xác!
Quan trọng hơn, điều này nói lên bọn Đường Thiên đã sớm có chuẩn bị, càng khiến mọi người trong lòng khó chịu, chỉ hận không thể trực tiếp tới hiện trường.
Chỉ tiếc là chỉ có thể đợi đến lúc trận chiến này chấm dứt.
Đường Nhất ngồi trên ngựa, khống chế tốc độ, mặt không đổi sắc dẫn đầu đội ngũ. Phía sau hắn, binh đoàn Sài Lang đội hình nghiêm ngặt, không chút tiếng động.
Trận chiến lần trước đã khiến cả binh đoàn gà mờ thật sự lột xác. Đừng nhìn chỉ là một trận chiến, trước và sau nó hai bên chênh lệch một trời một vực.
Trong đội ngũ bỗng nhiều thêm vẻ xơ xác tiêu điều.
Mấy ngày nay Đường Nhất không buông lỏng việc huấn luyện binh đoàn, binh đoàn cũng đã được tẩy rửa bởi lửa chiến tranh, tiến bộ càng nhanh chóng hơn so với lúc trước. Binh lính ăn nằm tại chiến trường, hiểu biết về huấn luyện càng sâu sắc hơn trước, bọn họ hiểu vì sao phải huấn luyện như vậy, huấn luyện ra sao mới giúp họ sống sót được trên chiến trường.
Đường Nhất thăng lên chuẩn úy, rèn luyện chiến thuật tốt hơn trước nhiều, hiệu quả huấn luyện binh đoàn cũng tăng cường.
Đột nhiên, hắn ngừng lại.
Binh đoàn Sài Lang phía sau gần như đồng thời dừng bước.
Xa xa trên sa mạc, một binh đoàn nhân số tương đương đang chậm rãi tiến vào tầm nhìn của họ.