Hồn Điện sinh thành hồn tướng có một tình huống khá hiếm thấy gọi là bù thẻ.
Cái gọil à bù thẻ ý chỉ cần điền lại một tấm thẻ phía trước, tình huống như thế cực kỳ hiếm thấy. Thẻ hồn tướng trên cửa tiêu biến thường là vào thời khắc hồn tướng hoàn thành, đồng thời tiêu biến là vì hồn tướng mới cắt đứt mọi liên hệ trước đây, hoàn thành tiêu chí tân sinh.
Thế nhưng luôn có ngoại lệ, tấm thẻ hoàng kim tầng thứ tám đột nhiên tiêu biến chứng tỏ tốc độ thôn phệ võ hồn của hồn tướng đột nhiên tăng lên.
Lúc này cần bù thẻ.
Binh không hề do dựt đặt một tấm thẻ hoàng kim cấp tám lên cả ô vuông đầu tiên và ô vuông thứ ba.
Hai tấm thẻ hoàng kim đồng thời sáng lên ánh kim, cực kỳ chói mắt.
Trong lòng Binh cực kỳ mong chờ, bù thẻ là một tình huống cực kỳ hiếm thấy, cũng sẽ khiến hồn tướng sinh thành nắm giữ một số điểm đặc biệt. Trước đây Binh cũng từng gặp chuyện bù thẻ, nhưng không phải trên người hồn tướng cấp thấp như vậy. Hơn nữa bản thân Đường Nhất cũng đã là thượng sĩ hoàng kim, điều này cực kỳ hiếm thấy.
Ánh kim của hai tấm thẻ cực kỳ ổn định, kéo dài suốt hai mươi lăm tiếng đồng hồ ánh kim mới từ từ ảm đạm.
Đột nhiên, tất cả các tấm thẻ đồng loạt tiêu biến, hóa thành sương khói biến mất không còn tăm hơi.
Cánh cửa đồng thau từ từ mở ra, Binh mở to hai mắt.
Một thân hình khôi ngô mang theo uy thế cường đại chậm rãi bước ra.
“Chuẩn úy Đường Nhất tới báo cáo!”
Giọng nói trầm trầm chấn động tâm hồn, giờ Binh mới nhìn rõ dáng dấp của Đường Nhất. Đường Nhất thay đổi không nhiều, ngoại trừ thân thể khôi ngô thêm một chút, khiến người ta chú ý nhất là trảm mã đao của hắn.
Trước đây thân đao màu xám, giờ đã đen kịt như mực, tính chất dường như càng nặng nề hơn trước, thân đao như mực, trên đao là dấu ấn chòm sao Nam Thập Tự màu vàng có thể thấy rất rõ.
Từ hư hóa thực!
Đây là... võ tướng vô song!
Thân thể Binh run lên.
Hai từ vô song này đã có từ rất lâu, từ trước khi Tiên Võ đặt tên võ kỹ vô song, rất ít người biết thời kỳ tam đại binh đoàn cũng từng dùng từ ngữ này, chỉ có điều bọn họ dùng với võ tướng. Trong thời đại đó, võ tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hầu như tất cả cường giả đều là võ tướng, thế nhưng luôn có một số võ tướng đặc thù, bọn họ có trình độ cực cao ở một lĩnh vực nào đó, người khác không cách nào vượt qua nổi. Võ tướng loại này được gọi là võ tướng vô song!
Bất ký võ tướng vô song nào cũng là nhân tài quý hiếm.
Hồn võ tướng là võ tướng vô song cực kỳ hiếm thấy. Đặc điểm đặc thù của bọn họ rất rõ ràng, là từ hư hóa thực. Hồn tướng rốt cuộc là hư thể, ví dụ như Đường Nhất, trước đây bất luận thân thể hắn hay thanh trảm mã đao thật ra đều là hư thể. Thế nhưng giờ trảm mã đao trong tay hắn đã từ hư hóa thực.
Nếu Đường Nhất chết đi, thanh trảm mã đao này cũng không tiêu tan theo hắn mà lưu lại thế giới này.
So với võ tướng cùng cấp, võ tướng vô song cường đại hơn nhiều.
Trước đây, binh đoàn Nam Thập Tự cường đại là bởi số lượng võ tướng vô song họ nắm giữ nhiều hơn hai thế lực khác. Chuyện Hồn Điện sinh ra võ tướng vô song hắn cũng từng nghe nói, nhưng đây là lần đầu tự thân gặp được.
Có điều, đây có lẽ là võ tướng vô song quân hàm thấp nhất từ trước tới nay, võ tướng vô song chuẩn úy.
Binh mỉm cười tự giễu, mình đúng là lòng tham không đáy, đã gặp được võ tướng vô song hiếm thấy thế này rồi vẫn còn tỵ hiềm quân hàm quá thấp.
Đường Nhất có thể lên tới chuẩn úy, Binh đã vui mừng rồi.
Huống hồ còn là võ tướng vô song.
“Khả năng chỉ huy của ngươi là bao nhiêu?” Binh hỏi Đường Nhất, hắn cũng không rõ lắm võ tướng vô song chuẩn úy có thể chỉ huy được bao nhiêu.
“500.” Đường Nhất nghiêm nghị trả lời.
“500!” Binh sửng sốt rồi lại gật đầu, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của hắn. Chuẩn úy bình thường chỉ chỉ huy được 200, còn Đường Nhất là 500, quả không hổ danh võ tướng vô song, chỉ là chuẩn úy nhưng khả năng chỉ huy đã ngang hàng trung úy. Có điều lúc này Binh đã hoàn oàn bình tĩnh lại, võ tướng vô song dẫu lợi hại nhưng có lợi hại đến đâu Đường Nhất cũng chri là chuẩn úy,không nên kỳ vọng quá cao.
“Ngươi muốn tiếp tục thống lĩnh binh đoàn Sài Lang?” Binh thuận miệng hỏi.
“Vâng!” Đường Nhất thẳng thắn dứt khoát trả lời.
“Hừm, được rồi, vậyt ừ hôm nay trở đi ngươi chính là chủ tướng của binh đoàn Sài Lang.” Binh trầm giọng nói, hắn quay sang Đường Sửu nói: “Chuẩn úy Đường Sửu, giờ công bố mệnh lệnh cho ngươi.”
Sắc mặt ôn hòa của Đường Sửu lập tức nghiêm túc: “Xin đại nhân ban lệnh.”
“Trụ sở của ngươi là trại huấn luyện thành Tam Hồn, ngươi có hai nhiệm vụ. Một trong số đó là trợ giúp Tỳ Ba, thành lập bộ tham mưu. Có điều giờ không có gì để tham mưu, vì vậy nhiệm vụ thứ hai của ngươi là phụ trách việc huấn luyện thường ngày của trại huấn luyện. Rõ chưa?” Binh nhìn Đường Sửu.
“Rõ!” Đường Sửu nghiêm nghị đáp lời.
“Được, ngươi có thể tới thành Tam Hồn.”
“Rõ!” Đường Sửu xoay người bay về phía thành Tam Hồn.
Binh liếc mắt nhìn phòng tự sát, gian phòng vẫn không chút động tĩnh.
Đường Thiên, cố gắng lên!
Binh thầm hô nhỏ trong lòng rồi không hề do dự xoay người: “Đi thôi, chúng ta về bộ lạc Sài Lang.”
Khi Binh và Đường Nhất trở lại bộ lạc Sài Lang, lại nhận được một tin xấu. Diệp Cửu phát tối hậu thư, chỉ cho bọn họ năm ngày cuối cùng, nếu thật sự không giao kiếm Bình An ra, tự gánh lấy hậu quả.
Tối hậu thư? Binh tiện tay vứt vào thùng rác.
Trong lòng hắn cực kỳ lo lắng, tới giờ đã hai mươi ngày nhưng mọi người vẫn không chút động tĩnh.
Chỉ còn năm ngày cuối cùng...
Binh nhìn về phía cồn cát xa xa, ánh mặt trời đỏ rực nhuộm cả cồn cát thành màu đỏ lửa, đây là dấu hiệu đại chiến sắp bắt đầu.
Đường thiếu niên, nhất định phải cố gắng lên!
Binh nhủ thầm trong lòng, tới lúc phản ứng lại không khỏi thấy nực cười, mình vô tình lại vô căn vô cứ coi gã ngốc kia thành người đáng tin tưởng.
Nghĩ một hồi, Binh ngạc nhiên phát hiện, trong lòng mình trước sau gì vẫn cho rằng biến số thủ thắng mấu chốt nhất vẫn là Đường Thiên.
Cái gã ngốc thỉnh thoảng lại lên cơn thần kinh ấy á?
Được rồi, xét chỉ số thông minh, người duy nhất hắn có thể thắng được chắc chỉ có Amaury.
Được rồi, thực lực của thằng ngốc đó cũng không tồi, thế nhưng lúc được lúc không, quả thực quá hợp với hai chữ động kinh.
Được rồi, ngủ say quá lâu, trình độ mình thụt lùi quá nhiều rồi, lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Này, Binh, ngươi đã sớm mất đi đoàn trưởng vẫn nâng cả bầu trời cho ngươi rồi.
Này, Binh, người duy nhất ngươi có thể dựa vào chỉ có chính ngươi!
Tâm của Binh dần tĩnh lặng lại, hắn ngồi xuống cồn cát, bên cạnh hắn là Thiên Không Hổ, lặng lẽ nhìn mặt trời lặng.
Ngày thứ tư, đêm cuối cùng trong tối hậu thư.
Binh ngồi trên cồn cát suốt bốn ngày bốn đêm, giờ mới đứng dậy tới chỗ Hỏa Mã Nhĩ: “Đóng cửa sao đi về phía chòm sao Kình Ngư.”
Hỏa Mã Nhĩ trong lòng run rẩy, không nói một lời nhanh chóngc hạy đi, nhanh chóng thực hiện theo mệnh lệnh đã sớm ước định.
Mười phút sau, nàng bay trở lại: “Đại nhân, đã đóng cửa sao.”
“Làm tốt lắm!” Binh gật đầu, hắn lấy ra bí bảo chuẩn bị đã lâu.
Một hình tam giác bằng vàng rực rỡ, đây là bí bảo hoàng kim của chòm Tam Giác tại Bắc Thiên, Tam Giác Kim Qua. Bí bảo hoàng kim này Binh tiêu tốn một tỷ mua được trên thị trường, nó có thể sinh ra dòng xoáy năng lượng vô hình, từ đó nhiễu loạn năng lượng.
Nó là khắc tinh của cửa truyền tống xác định địa điểm như cửa Quang Minh của võ hội Quang Minh.
Ong!
Một luồng ba động vô hình lấy tam giác hoàng kim đó là trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Hai mươi phút sau, tin tức cửa sao nối giữa chòm Kình Ngư và chòm Sài Lang bị phong bế nhanh chóng truyền ra.
Toàn bộ giới cao tầng của chòm Kình Ngư nổi giận.
Cùng nổi giận là Diệp Cửu vừa nhận được tin, sắc mặt hắn tái nhợt. Quả nhiên mình bị Đường Thiên lừa gạt, gã vốn không định nộp kiếm Bình An lên.
“Các ngươi đã muốn chết vậy ta cũng cho các ngươi toại nguyện.”
Diệp Cửu nghiến răng nghiến lợi gằn ra câu này, hai mắt hắn đầy tơ máu, vẻ mặt dữ tợn, đám thủ hạ bảo hộ xung quanh ai nấy câm như hến.
“Nói cho bọn họ biết, điều động!”
Thủ hạ vội vàng truyền lệnh tiến công.
Diệp Cửu tức giận, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo: “Hừ, cho các ngươi mở mang kiến thức thủ đoạn của ta.”
Ánh mặt trời đỏ rực như máu trải khắp sa mạc.
Một bóng người bồng bềnh xuất hiện trên bầu trời bộ lạc Sài Lang, không ai chú ý hắn đã tới.
“Tỉnh Hào, ta biết ngươi tới rồi, ra đây!”
Giọng nói trầm trầm của Diệp Triều Ca như cơn lốc ầm ầm quét qua.
Âm thanh này tới rất đột nhiên, không một dấu hiệu, toàn bộ mọi người trong bộ lạc Sài Lang theo bản năng ngừng công việc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong lòng Binh trầm xuống! Hắn không ngờ đối phương lại tới nhanh như vậy. Bên này vừa đóng cửa sao, đối phương đã giết tới cửa, rõ ràng đối phương đã sớm chuẩn bị.
Chờ chút, Tỉnh Hào!
Một bóng người đột nhiên lao thẳng lên bầu trời như mũi tên, là Tỉnh Hào.
“Diệp huynh.” Tỉnh Hào thần sắc bình tĩnh, hắn không mấy ngạc nhiên, với quan hệ của hắn và Đường Thiên, mọi hành động của hắn đều nằm trong mắt người khác, đoán được hắn tới chòm Sài Lang cũng không có gì là lạ.
“Đổi địa điểm đi.” Diệp Triều Ca vẻ mặt hờ hững: “Ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”
Tỉnh Hào ngạc nhiên, câu nói này của Diệp Triều Ca đầy thâm ý.
Có điều, đề nghị của Diệp Triều Ca cũng đúng với mong muốn của hắn, nơi này là bộ lạc Sài Lang, một khi khai chiến bộ lạc này ắt bị hủy, hắn gật đầu nói: “Được!”
Dứt lời, hắn bay về phía xa.
Diệp Triều Ca không hề do dự theo sát, biến mất nơi chân trời.
Binh nghe hai chữ “Diệp huynh” không khỏi kinh hãi, Diệp Triều Ca! Nhưng nhìn Tỉnh Hào dẫn Diệp Triều Ca đi, Binh không khỏi thở phào một hơi, Diệp Triều Ca rõ ràng là chỗ dựa lớn nhất của Diệp Cửu, hắn bị dẫn đi cũng là bớt được mối uy hiếp lớn nhất.
Đột nhiên, vài do thám vẻ mặt hoảng hốt.
“Đại nhân, phía đông xuất hiện một binh đoàn, số lượng khoảng hai trăm!”
“Đại nhân, phía tây xuất hiện một binh đoàn, số lượng khoảng năm trăm.”
“Đại nhân, hai người đang áp sát từ hướng bắc, ý đồ không tốt, tốc độ cực nhanh!”
Binh rốt cuộc biến sắc, mình quá khinh thường Diệp Cửu rồi! Hậu chiêu của Diệp Cửu lại nhiều như vậy!
“Này, chú già, bị dọa phát sợ rồi à? Oa oa oa, chỉ võ nam tử hoạt bát mới cứu được chú thôi!” Giọng nói đương đương tự đắc của Amaury vang lên phía sau.
Đồng thời, một luồng khí tức lạnh thấu xương ập tới.
Binh đột nhiên quay đầu lại.
Bên cạnh Amaury đương đương tự đắc là Hàn Băng Ngưng cúi mày cầm kiếm.
“Rốt cuộc cũng tới kịp đợt náo nhiệt này.” Giọng nói như u linh trong bóng tối vang lên, không ai chú ý tới Tư Mã Hương Sơn xuất hiện ở đó từ lúc nào.
“Phù, không tới muộn.” Lương Thu thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm, đi chân đất, xích sắt cầu sắt trong tay còn chưa kịp tháo.
“Này, chú già, Hỏa Liệt Điểu của ta đâu?”
Giọng nói túc sát của Lăng Húc vang lên sau lưng Binh.
Binh vừa định trả lời, đột nhiên Tư Mã Hương Sơn ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn cồn cát xa xa, mọi người không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn.
Hai giây sau, một kiếm khách quần áo rách nát xuất hiện trên cồn cát, chỉ đôi mắt kia vẫn sáng trong như nước.
Hạc!