Cột sáng chiếu thẳng từ vương cung lên bầu trời kịch liệt áp súc, tụ tập thành một điểm sáng chói mắt, lơ lửng trên đỉnh đầu Đường Thiên, chỉ có Hạc và Lăng Húc ở gần mới thấy được điểm sáng vàng kim này là khúc xương màu vàng kim.
Thủy Hùng Hoang Cốt.
Tinh lực mênh mông dâng trào dùng Thủy Hùng Hoang Cốt làm trung tâm, quanh quẩn không tiêu tán. Khác với ba động của Vương Hùng Thủ, lan truyền tới mọi ngóc ngách của chòm Đại Hùng.
Trên bầu trời, chòm Đại Hùng vốn lu mờ ảm đạm bỗng có mọt vì sao ở phần lưng sáng lên, sát theo nó là từng tinh cầu thắp sáng, dọc theo phần lưng kéo tới phần đuôi gấu. Bảy ngôi sao tạo thành một cái muôi sáng rực. Tinh lực mãnh liệt dâng lên từ bảy ngôi sao này, cái muôi chậm rãi chuyển động, chòm Đại Hùng cũng theo đó biến hóa, vị trí các tinh cầu lặng lẽ chuyển biến.
Trước đây, chòm Đại Hùng do mười tám ngôi sao tạo thành trông như một con gấu nửa quỳ nửa ngồi, mà giờ đây vài ngôi sao tạo thành đầu gấu đã di chuyển, nhìn như con gấu đã đứng lên.
Tinh lực biến hóa, tinh cầu di động, tất cả các hiện tượng này khiến mọi người chấn động tới ngây người.
Khi chòm sao định hình, tinh lực vốn ngưng đọng bỗng như nhận được kích thích, trở nên cực kỳ hoạt bát. Năng lượng trong không khí so với trước đây tuy vẫn mỏng manh hơn nhưng tràn ngập sinh cơ.
Gương mặt Hạc lộ vẻ khó tin: "Đây là… chòm Đại Hùng nhận thánh bảo mới! Đường thần kinh thành công rồi…"
Chuyện chòm sao thay đổi thánh bảo đã có tiền lệ trên Thiên Lộ. Thế nhưng khi nó thật sự diễn ra trước mắt, Hạc vẫn cực kỳ kinh ngạc.
Đặc biệt là Đường thần kinh thu được chòm Đại Hùng thừa nhận…
Chuyện hoang đường như vậy lại thật sự diễn ra, chẳng lẽ chòm Đại Hùng sau này phải gọi là "Thần Kinh Hùng" ư… võ giả Thần Kinh Hùng… cái tên nghĩ cũng thấy sợ!
Lăng Húc không kiềm được xiết chặt thương bạc trong tay, tinh lực toàn bộ chòm sao vận chuyển, cảnh tượng mênh mông bát ngát kinh người đó khiến con người bất giác cảm thấy nhỏ bé.
Binh đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt phẳng lỳ nghiêm nghị, con mắt chăm chú quan sát bảy ngôi sao sáng nhất trên chòm Đại Hùng.
"Đây là…"
Thiên Lộ hiện tại đã hoàn toàn đổi thay so với thời của hắn, trên Thiên Lộ chòm Đại Hùng chỉ thuộc hạng ba, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên. Bởi trong thời đại của hắn, chòm Đại Hùng là một trong những hào cường lâu đời, ngay cả binh đoàn Nam Thập Tự cũng cực kỳ kiêng kỵ. Giờ chòm sao năm xưa lưu lạc xuống tới hạng ba, sao không khiến hắn thổn thức cảm khái?
Có lẽ trong mắt người khác, chòm Đại Hùng thời Yến Vĩnh Liệt đã cực kỳ cường đại, nhưng bọn họ đâu biết đến sự cường đại của chòm Đại Hùng năm đó. Đó là do dân chúng chòm Đại Hùng đã quên mất quá khứ huy hoàng năm xưa, mọi chuyện với bọn họ thật quá xa xôi.
Bất kỳ hào cường nào cũng phải có cơ sở của mình. Tỷ như chòm Bạch Dương tuy giờ đã xuống dốc nhưng lạc đầy gầy còn hơn ngựa béo, chòm Đại Hùng năm đó hùng cứ một phương, đương nhiên có căn có của nó. Đó là bảy ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Chúng từng có một tên riêng, một cái tên bị người ta quên lãng quá lâu, Bắc Đẩu!
Thất Tinh Bắc Đẩu!
Chòm Đại Hùng xuống dốc liên quan trực tiếp với việc Thất Tinh Bắc Đẩu lu mờ. Truyền thừa đứng đầu chòm Đại Hùng, Đại Hùng Tinh Thần Tán chính do Thất Binh Bắc Đẩu phát triển thôi diễn thành võ kỹ, không ngờ Đại Hùng Tinh Thần Tán thất truyền, diễn biến thành bản không trọn vẹn Bắc Đẩu, sau đó cả Bắc Đẩu cũng thất truyền.
Mất đi võ giả đỉnh cấp hô hoán cảm ứng, Thất Tinh Bắc Đẩu rốt cuộc ảm đạm ngủ say, đây mới là nguyên nhân đứng đầu khiến chòm Đại Hùng xuống dốc.
Đường Thiên có thể sắp xếp tinh lực chòm Đại Hùng, trọng định Thánh Bảo, Binh không mấy ngạc nhiên. Trong cơ thể Đường Thiên có gần một phần ba tinh lực chòm Đại Hùng, điều này khiến gã có sức liều mạng với Yến Vĩnh Liệt. Hơn nữa hắn biết, chòm sao cũng có bản năng tự vệ, thiêu đốt là tự hủy diệt mình, bản thân chòm sao không có ý thức, nhưng tất cả sự vật tron thiên địa đều vô thức kháng cự với tự hủy diệt mình.
Đường thần kinh tự tin dâng trào, bám dai số một, tiềm lực vĩnh viễn sâu không thấy đáy, cho dù khi Yến Vĩnh Liệt còn sống Binh cũng chẳng coi trọng, huống hồ giờ chỉ là võ hồn thiêu đốt.
Nhưng, đánh thức Thất Tinh Bắc Đẩu…
Binh cũng bị chấn động tới ngây người, vô lý, Đường thần kinh có liên quan gì tới Bắc Đẩu đâu, sao lại đánh thức được Bắc Đẩu?
Chẳng lẽ là… Thủy Hùng Hoang Cốt?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hai mắt Binh lập tức sáng rực lên.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận tỉ mỉba động trong không trung, một lát sau rốt cuộc có phát hiện, quả nhiên là Thủy Hùng Hoang Cốt!
Thủy Hùng Hoang Cốt cùng Bắc Đẩu có liên hệ mơ hồ như có như không.
Binh cực kỳ hưng phấn.
Bắc Đẩu mới là vị trí cường đại nhất của chòm Đại Hùng, thức tỉnh Bắc Đẩu, chòm Đại Hùng chẳng mấy chốc sẽ còn mạnh mẽ hơn cả trước đây. Càng khiến hắn hưng phấn hơn là hắn nghi ngờ trong Thủy Hùng Hoang Cốt rất có thể ẩn chứa truyền thừa chân chính của chòm Đại Hùng, Đại Hùng Tinh Thần Tán.
Tại viễn cổ, võ kỹ được đặt tên có hai chữ Tinh Thần đều cực kỳ cường đại, tỷ như chòm Bạch Dương có Bạch Dương Tinh Thần Thương, truyền thừa đỉnh cấp.
Lại nói, cho dù không có Đại Hùng Tinh Thần Tán, Bắc Đẩu cũng cực kỳ cường đại.
Chuyện vui lớn, đây tuyệt đối là chuyện vui lớn, Binh giờ chỉ hận không kéo gã Đường thần kinh kia lại đây, chôm cục xương vàng kia nghiên cứu một chút.
THế nhưng Binh cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, thân là thống soái, ánh mắt chiến lược của hắn hơn xa những người khác. Thất Tinh Bắc Đẩu đã thức tỉnh đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nó sẽ dẫn theo một loạt phản ứng dây chuyền.
Biết Thất Tinh Bắc Đẩu chắc chắn không chỉ mình hắn. Một số người có nghiên cứu lịch sử chòm Đại Hùng chắc chắn sẽ phán đoán ra, chòm Đại Hùng sẽ nhanh chóng tiến vào một thời kỳ trưởng thành với tốc độ cao. Chòm Đại Hùng sau khi trưởng thành sẽ có nồng độ năng lượng cực cao.
Nó cũng sẽ trở thành món ngon trong mắt mọi người.
Chỉ sợ đến lúc đó sẽ có người duỗi nanh vuốt.
Có chòm Đại Hùng, chòm Thiên Long cũng chẳng có ý nghĩa, Binh quyết định từ bỏ chiến lược tấn công chòm Thiên Long. Có điều tuy không định tiến công chòm Thiên Long nhưng Binh cũng không định buông tha cho chòm sao này.
Trong chiến tranh không kẻ thất bại nào không phải trả giá.
Binh liếc mắt nhìn Đường Thiên vẫn chưa buồn mở mắt, trong lòng ngập tràn cảm giác hào hùng, cục diện như vậy sao mình thất bại được cơ chứ!
"Tất cả chú ý, mục tiêu chòm Thiên Long, hành quân hết tốc độ!"
Đám học viên gà mờ cùng binh đoàn Sài Lang dứt khoát xoay người, hướng thẳng tới chòm Thiên Long.
Hạc và Lăng Húc cùng bị động tác của binh đoàn kinh động.
"Ồ, bọn họ làm gì vậy?" Lăng Húc hơi ngạc nhiên.
Hạc suy nghĩ một chút rồi mỉm cười vô hại: "Cơ hội tốt như vậy, chú già Binh không thểt từ bỏ được, thời gian vừa qua ta cũng bức bách hắn khá nhiều."
Lăng Húc vẻ mặt mờ mịt, không hiểu gì cả, Hạc cũng không giải thích tiếp, chỉ mỉm cười nói: "Chúng ta cứ bảo vệ tốt Đường thần kinh là được."
"Tốt nhất có kẻ lợi hại nào đến!" Lăng Húc hừ lạnh một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, thương bạc đặt ngang trên đùi, nhắm mắt đưỡng thần.
Đường Thiên xúc động toàn bộ tinh lực chòm sao, cảnh tượng đó khiến chiến ý Lăng Húc đâng trào, hận không thể tìm một ai chém giệt một trận.
Đại trượng phu phải thế chứ!
Hào khí bốc cao trong lồng ngực, hắn căn bản không tĩnh tâm được, bèn không quan tâm nữa, Chuông Gió Sừng Cừu như cảm nhận được chiến ý trong cơ thể hắn, kêu lên leng keng, chiến ca Ngân Sương Kỵ bất giác vang vọng trong lòng hắn.
"Thương bạc như tuyết, tựa mây vô trần. Chuông gió sừng dê, theo gió vang xa. Theo sau bóng ta, thương thẳng không cúi. Trái tim chính chực, bảo vệ sao ta..."
Hắn như nghe tiếng chân như thủy triều, như nghe tiếng leng keng du dương, như cảm nhận được vô số người cùng cất giọng ca. Tiếng ca đầy tự tin mạnh mẽ, hắn có thể nghe được cả sự kiêu hãnh ẩn trong tiếng ca đó.
Không biết vì sao, tâm tư vốn xao động của Lăng Húc bình tĩnh lại.
Cảm giác đau dớn khi ngân hóa giờ cũng biến mất không còn tăm hơi. Hắn lặng lẽ lắng nghe tiếng ca, như nghe những lão binh kiêu hãnh kể lại chiến tích huy hoàng của mình.
Tuy niềm tin của các ngươi, lý tưởng của các ngươi khác với ta. Ta tôn trọng các ngươi, bội phục các ngươi, thế nhưng ta sẽ không đi theo con đường của các ngươi.
Truyền thừa này rơi vào tay ta, ta sẽ gánh theo nó tiến lên, đi vào một con đường khác với các ngươi, tuy rằng cố chấp, tuy rằng điên cuồng, nhưng đó là con đường của Lăng Húc ta.
Thế nhưng, xin hãy tin ta, dẫu có ra sao ta cũng chắc chắn không bôi nhọ nó.
Bởi vì ta chắc chắn sẽ mạnh hơn các ngươi!
Thương bạc như cũng nghe được tiếng lòng của Lăng Húc, tiếng ca vốn trầm trầm bỗng trở nên sục sôi, Lăng Húc như đặt mình trong chiến trường, vố số bóng người màu bạc tả xung hữu đột, thương bạc tung bay, chém giết khốc liệt.
Ngân Sương Kỵ…
Lăng Húc biết đây là ảo cảnh, thế nhưng ảo giác trước mắt lại giống hệt như thật, mỗi bóng người đều cực kỳ chân thực. Khi Lăng Húc nhìn rõ lại bỗng ngây người.
Bạch Dương Tinh Thần Thương, một loại Bạch Dương Tinh Thần Thương tuyệt đối bất đồng!
Các ngươi đang biểu diễn cho ta xem ư…
Hạc chú ý tới dị dạng của Lăng Húc, gương mặt bỗng lộ vẻ ngạc nhiên, lại chợt bất đắc dĩ, quả nhiên chẳng có ai đáng tin cả. Đang thủ hộ lại đi giác ngộ… có thể chơi đồng đội hơn không?
Hạc lặng lẽ nhảy ra xa, sợ quấy rối Lăng Húc.
Lúc này không ai dám tới gần vương cung, vì Thủy Hùng Hoang Cốt trên đỉnh đầu Đường Thiên tỏa ra ba động chỉ Thánh Bảo mới có. Đừng nhìn chòm Đại Hùng tổn thương nghiêm trọng, nguyên khí giảm sút, thế nhưng Đường Thiên tay nắm Thánh Bảo tuyệt đối không phải võ giả bình thường chọc vào nổi.
Ander Lena tuy nắm giữ Tiên Nữ Hoàn nhưng thực lực bản thân có hạn, Tiên Nữ Hoàn trong tay nàng không phát huy được một phần mười thực lực. Thế nhưng thực lực của Đường Thiên vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, giờ tay cầm Thánh Bảo lại càng kinh khủng.
Cột sáng biến mất, trước mặt Đường Thiên là một luồng võ hồn mơ hồ lơ lửng, trên đỉnh đầu của nó, một cái vương miện hình đầu gấu ảm đạm thất sắc, đó là Thánh Bảo trước kia của chòm Đại Hùng, Vương Hùng Thủ.
Bị ép ngừng thiêu đốt, võ hồn Yến Vĩnh Liệt cũng khôi phục tỉnh táo.
Ài, thua rồi… xin lỗi…
Không kiên trì được tới lúc các ngươi thắng lợi… Các ngươi chắc chắn vẫn đang chiến đấu… Ta đi rồi, các ngươi sống nhưng phải gánh lấy thất bại.
Thật xin lỗi…
Không phải vì thất bại.
Mà vì không thể sóng vai cùng chịu nỗi sỉ nhục thất bại cùng các người.
. . .
Một cơn gió thổi qua, võ hồn mơ hồ cùng Vương Hùng Thủ ảm đạm thất sắc hóa thành tro bụi, tiêu tán giữa không trung, không còn hình bóng.