Đường Thiên mịt mờ mở mắt, nhìn bốn phía, bỗng ồ lên một tiếng, sắc mặt ngây thơ: "Kết thúc rồi à?"
Hạc đang nhắm mắt dưỡng thần trong lòng bất đắc dĩ, quả nhiên không đáng tin cậy, nhưng vẫn ấm giọng nói: "Nếu như ngươi kết thúc, thì kết thúc rồi."
"Ta?" Đường Thiên bị câu nói của Hạc làm cho ngây ngẩn một lúc mới phản ứng lại được, nhưng đúng lúc này, một khúc xương màu vàng kim bay tới trước mặt hắn, Đường Thiên theo bản năng giơ tay đón lấy.
Thủy Hùng Hoang Cốt.
Một luồng ba động khó diễn tả nổi bằng lời truyền từ Thủy Hùng Hoang Cốt tới, Đường Thiên chỉ cảm thấy thân quen tới khó tả.
Khúc xương này chẳng phải nát rồi à?
Đường Thiên không nhớ được gì, lúc đó rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Để đồng hóa tinh lực đang thiêu đốt, toàn thân gã như đặt mình trong lò lửa, từ đầu đến cuối trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Tinh lực vẫn dâng trào trong cơ thể, thế nhưng không có vẻ thô bạo như trước, dường như nghe lời hơn nhiều.
Đường Thiên yên tâm, mình không bị thương, mọi người cũng không tổn thương gì, cột sáng không còn, chòm Đại Hùng khôi phục bình thường, xem ra là mình thắng.
Thắng là được rồi.
Sau khi đưa ra khết luận này, Đường Thiên vui mừng ra mặt, đột nhiên ánh mắt gã đảo qua Lăng Húc, không khỏi ồ lên một tiếng; "Tiểu Húc Húc giác ngộ à."
"Ừ, chắc sắp tỉnh rồi." Hạc đáp lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn chòm Đại Hùng trên bầu trời đang từ từ biến mất. Thất Tinh Bắc Đẩu của chòm Đại Hùng vẫn rực rỡ hơn những ngôi sao khác.
Thất Tinh Bắc Đẩu, Thất Tinh Bắt Đẩu ngủ say đã lâu thức tỉnh… thật khiến người ta mong chờ.
Có điều tâm thần Hạc rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại. Với thực lực Đường thần kinh hiện giờ, tay cầm Thánh Bảo, thánh giả bình thường có ý đồ gì với gã cũng không dễ. Tâm thần thanh tĩnh lại, cảm giác mệt mỏi như thủy triều dâng lên, hắn dựa vào vách tường, chìm vào mộng đẹp.
Đường Thiên đi quanh bốn phía, vội vàng thả nhẹ bước chân. Thấy Hạc như vậy, trong lòng gã ấm áp, trận chiến này với tất cả mọi người đều cực kỳ gian nan.
Chòm Thiên Long.
Lương Phong nhìn hai nhánh binh đoàn trước mặt, trong lòng thầm thở dài. Tin tức binh đoàn Hám Sơn bại vong đã truyền tới chòm Thiên Long, giờ toàn bộ chòm Thiên Long đang chìm vào kinh hoảng và hỗn loạn trước giờ chưa từng có. Binh đoàn Hám Sơn là binh đoàn mạnh nhất chòm Thiên Long, những đội khác dẫu gọi là binh đoàn nhưng trình độ bết bát, căn bản không đủ đảm đương trọng trách.
Đường Thiên không hề có ý dừng tay, mang theo dư uy thắng lợi giết tới tận cửa.
Lương Phong vốn không muốn quản chuyện này, nếu chỉ có một chi binh đoàn, hắn còn có cơ hội, nhưng…
Ánh mắt hắn đảo qua hai chi binh đoàn trước mặt không biết bao nhiêu lần, binh đoàn giáp máy số lượng khổng lồ không khiến ánh mắt hắn dừng lại bao lâu. Nhưng binh đoàn Sài Lang với nhân số ít ỏi lại khiến con ngươi hắn bất giác co rụt lại.
Binh đoàn Sài Lang, binh đoàn đột nhiên quật khởi, vốn bị vô số người coi là đám gà con pháo hôi, nhưng lại tạo nên những chiến thắng liên tiếp khiến người ta không thể khinh thường. Lương Phong đương nhiên sẽ không thử nghiệm, hắn tuy không phải võ utớng, thế nhưng trình độ mẫn cảm với khí thế khí tức lại mạnh hơn võ tướng bình thường nhiều. Binh đoàn nhỏ chỉ vài trăn người này khí tức liền mạch như một khối, cực ít kẽ hở. Ngược lại binh đoàn giáp máy khổng lồ kia tuy nhân số đông đảo nhưng khí tức chỉ miễn cưỡng duy trì một thể, vẫn còn rất nhiều kẽ hở ngổn ngang.
Nếu chỉ có binh đoàn giáp máy, hắn có đủ tự tin, nhưng thêm vào binh đoàn Sài Lang, trận chiến này sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Có điều bản thân hắn cũng không định chiến đấu. Là thánh giả duy nhất của chòm Thiên Long, địa vị hắn siêu nhiên, cho dù Thiên Long Vương cũng không thể cưỡng chế ra lệnh cho hắn. Nếu không phải quan hệ của Thiên Long Vương với hắn không tệ, hắn căn bản không buồn nhận việc này.
"Long Trúc tự ý xuất binh, toàn bộ chòm Thiên Long đều cực kỳ kinh sợ. Xin quý phương tin tưởng chòm Thiên Long tuyệt đối không có dã tâm với chòm Đại Hùng, binh đoàn Hám Sơn xuất kích hoàn toàn là hành động cá nhân của Long Trúc."
Lương Phong bình tĩnh nói, trong lòng lại hơi hối hận vì nhận việc này. Thân là thánh giả, hắn chưa từng ăn nói khép nép với người khác như vậy!
Một bộ giáp hồn máy màu xanh lam tinh xảo bay khỏi đám người, dừng lại cách hắn bảy mươi trượng.
Lương Phong thầm rùng mình.
Thánh giả mẫn cảm với hoàn cảnh chiến đấu đến mức nào, võ giả bình thường căn bản không tưởng tượng nổi. Bộ giáp hồn máy màu xanh lam này rời khỏi đám người, dừng lại tại vị trí đó khiến Lương Phong nhận ra không ít tin tức.
Khoảng cách bảy mươi trượng, vừa vượt qua phạm vi công kích của hắn.
Trong lòng hắn bỗng có một ảo giác, chỉ cần hắn dùng thêm sức là có thể một đòn đoạt mạng đối phương. Đánh chết chủ tướng binh đoàn đối phương, suy nghĩ này thật đầy mê hoặc. Cho dù là Lương Phong, trong chớp mắt cũng phải động tâm.
Thế nhưng hắn cố kiềm lại suy nghĩ rục rịch đó, lúc này mới phát hiện đối phương nhìn như thoát khỏi đội hìnht hế nhưng khí tức vẫn không hề thoát ly binh đoàn phía sau, như xa như gần.
Cạm bẫy!
Trong đầu Lương Phong lập tức hiện lên hai chữ này, lấy chủ tướng làm mồi nhử là một trong những thủ đoạn binh đoàn thường dùng để đối phó với võ giả cấp cao. Thế nhưng thân là thánh giả, Lương Phong tự tin không hề lùi bước, đầu óc hắn nhanh chóng tính toán.
Cạm bẫy cũng không phải tuyệt đối, cao thủ nuốt mồi ói câu là chuyện thường thấy. Chuyện này với thánh giả lại càng bình thường. Vì võ tướng bình thường căn bản không cách nào lý giải thực lực của thánh giả, khi bố trí cạm bẫy rất dễ xuất hiện lỗ hổng hay khiếm khuyết. Nhũng kẻ hở nhỏ bé đó là đủ cho thánh giả rồi.
Nếu mình động thủ, cơ hội thắng là bao nhiêu?
Càng tính toán, trong lòng Lương Phong càng thêm cảnh giác và nghiêm nghị. Hắn kinh ngạc phát hiện mình không đủ tự tin. Kết quả tính toán của hắn rất mơ hồ, thắng bại chỉ cách một lằn ranh.
Đối phương hiểu rất rõ về thực lực thánh giả.
Suy đoán nhìn như bình thường này lại khiến Lương Phong cảnh giác hơn hẳn. Trước khi chòm Sư Tử và võ hội Quang Minh nảy sinh xung đột, toàn bộ Thiên Lộ đã hòa bình quá lâu rồi, vài chục năm rồi không nghe chuyện binh đoàn và thánh giả đối đầu. Sự cường đại của thánh giả ở cảnh giới, ở hồn vực, không tự lĩnh ngộ rất khó hiểu rõ.
Chỉ những thế lực lớn mới có thể có cơ hội cho võ tướng trải nghiệm, tránh đến lức giáp mặt thánh giả lại thất bại thảm hại.
Đương nhiên võ tướng thiên tài thiên phú siêu cường có lẽ cũng có, thế nhưng đó cũng chẳng phải chuyện tốt lành cho Lương Phong.
Ngạc nhiên và nghiêm nghị, thái độ của Lương Phong lặng lẽ thay đổi.
"Chuyện đã như vậy còn dùng cớ đó, thật không còn gì để nói." Giọng điệu châm chọc vang lên từ trong bộ giáp hồn máy màu xanh.
Lương Phong cũng cười nhạt: "Thì cũng phải nói thôi. Các hạ có yêu cầu gì chẳng bằng nói ra, mọi người thương lượng một chút.":
Từ giọng điệu của đối phương, Lương Phong có thể nghe ra đối phương không hề có ý chiếm đoạt chòm Thiên Long. Chỉ cần đối phương đồng ý đầm phán là được rồi.
Binh cũng không lấy làm lạ trước thái độ của Lương Phong. Chỉ cần Lương Phong không ngốc chắc chắn sẽ không khiến chòm Thiên Long chịu chết.
"Nể mặt Lương huynh, bồi thường ba trăm tỷ tinh tệ, mười con Hám Sơn Tích cấp tám, hai bí bảo hoàng kim, mười tấm thẻ vô song, bốn trăm tấn quặng Hồn Tâm Long Tinh. À, từ chối thương lượng."
Lương Phong biết đối phương đang mở hàm sư tử, nhưng hắn cũng hiểu trong tình cảnh này vậy mới là bình thường.
Giờ chòm Thiên Long mất đi binh đoàn Hám Sơn bảo vệ, chỉ là con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.
"Mười ngày, ta chỉ cho bọn họ mười ngày, nếu không đáp ứng, vậy chúng ta chỉ có thể tự tới lấy." Giọng nói của Binh thành khẩn như bạn bè lâu không gặp: "Đây đã là nể mặt Lương huynh rồi. Mười lăm ngày, chúng ta chỉ cần mười lăm ngày là có thể chiếm lĩnh chòm Thiên Long. Những của cải này chúng ta có thể tự lấy, chúng ta vốn am hiểu cướp đoạt. Về phần chòm Thiên Long, trên tay chúng ta cũng chẳng mấy tác dụng, có thể bán đi. Chòm Thiên Long tốt xấu gì cũng là một trong Cực Địa Ngũ Vực, ta nghĩ có thể bán với giá không tệ. Tiên Võ này, chòm Sư Tử này, chắc đều hứng thú cả. Đây cũng là một khoản thu không nhỏ!"
Lương Phong bị câu nói của Binh làm cho ngây ngẩn, chiếm lĩnh chòm sao, sau đó… bán đi…
Thiên tài như vậy, ừm không, suy nghĩ tham lam như vậy sao người này nghĩ ra nổi…
Gã này thật sự là võ tướng ư? Từ bao giờ mà võ tướng cũng vô sỉ như thương nhân vậy…
Một lúc sau Lương Phong mới khôi phục tinh thần, lặng lẽ mỉm cười, lợi ích của chòm Thiên Long có liên quan gì tới hắn? Hắn chỉ là một người đứng ra tranh thủ cho chòm Thiên Long một cơ hội đàm phán mà thôi, tất cả những thứ khác hắn đều không định nhúng tay.
Khiến binh đoàn dừng lại cũng đủ cho thanh danh của hắn rồi, đủ chứng minh đối phương kiêng kỵ thực lực thánh giả của hắn. Nhưng thỏa thuận chiến bại không phải danh tiếng tốt lành gì, hắn không định sa vào.
Lương Phong mỉm cười: "Được các hạ để mắt, Lương Phong cực kỳ vinh hạnh, có điều tại hạ chỉ là người truyền tin, điều kiện của quý phương đã truyền lại vương cung. Kính mong các hạ chờ trong chốc lát, bọn họ chắc sẽ hồi âm ngay."
Lương Phong khá hiểu về giới cao tầng chòm Thiên Long, hắn biết điều kiện này nhìn như hà khắc nhưng tám chín phần mười chòm Thiên Long sẽ chọn tiếp nhận. Đám người đó ai nấy đều cực kỳ nhát gan, chẳng chút cương liệt, lựa chọn của bọn họ chắc chắn là kéo dài hơi tàn.
Lương Phong quyết định sau việc này lập tức rời khỏi chòm Thiên Long. Một đao này của đối phương cực kfy ác độc, chòm Thiên Long đại thương nguyên khí, lại mất đi binh đoàn Hám Sơn bảo vệ, hao tiền tốn của, chắc chắn sẽ dẫn tới một đám người ham muốn.
Mà kỳ hạn mười ngày của Đường Thiên chính là định cướp miếng thịt màu mỡ nhất trước khi đám lang sói đó nhào tới.
Lão luyện giả dối!
Lương Phong cực kỳ tò mò về cả Đường Thiên lẫn võ tướng phía trước này. Đường Thiên danh xưng Thiếu Niên Như Thần, có người nói hắn mới mười bảy mười tám tuổi, xung quanh tụ tập một nhóm thiếu niên thiên tài, mỗi người tuổi còn rất trẻ lại đều có tài hoa kinh người.
Quả nhiên, không tới một canh giờ, chòm Thiên Long đã đưa tới câu trả lời chắc chắn, bọn họ đáp ứng điều kiện của Binh, thế nhưng họ cũng đưa ra một điều kiện mới.
Bọn họ mong được Đường Thiên bảo vệ.
Lương Phong hơi ngạc nhiên, xem ra giới cao tầng chòm Thiên Long cũng không phải đều là giá áo túi cơm, còn nghĩ ra được cách này. Bị người ta chia cắt chẳng bằng chủ động gia nhập đối phương.
Hắn bỗng ý thức được một chuyện đáng sợ, nếu minh ước này đạt thành…
Chòm Đại Hùng - chòm Thiên Long - chòm Tiên Nữ - chòm Sài Lang. Chòm Đại Hùng có Bắc Đẩu đã thức tỉnh, chòm Thiên Long có nội tình vững chắc, chòm Tiên Nữ có thương mại phồn vinh, chòm Sài Lang có nhân khẩu đông đảo.
Khi bốn chòm sao này hợp nhất, hiệu ứng sản sinh sẽ cực kỳ đáng sợ!
Một cường hào mới sắp ra đời ư?