Đường Thiên dốc hết sức phóng thẳng một mạch, gió thổi lớn tới mức gã gần như không mở mắt ra nổi. Thứ gió này rất kỳ lạ, khi lướt qua sẽ mang đi nhiệt độ cơ thể gã, mang đi chân lực trong cơ thể. Gã càng chạy nhanh, chân lực trong cơ thể tiêu hao càng nhanh.
Có điều giờ gã đã chẳng lo nổi chuyện chân lực rồi, bởi chân lực trong cơ thể đã trống rỗng, không còn thừa lại chút nào.
Sự chú ý của gã đều tập trung vào Tước Cốt Lang, Tước Cốt Lang cố chấp truy đuổi tới điên cuồng, tiếng gào rú không ngừng vang lên bên tai khiến Đường Thiên kinh hồn bạt vía.
“Nơi này đã gọi là cốc Đói Bụng, đương nhiên Tước Cốt Lang cũng đói bụng rồi. À, nói đúng hơn chúng đều bị đói bảy tám ngày rồi mới được thả ra.”
Binh trên đỉnh đầu vẫn nhàn nhã giới thiệu, càng khiến da đầu Đường Thiên tê dại. Gã chẳng dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại.
Cũng may tố chất thân thể gã cũng khá xuất sắc, tuy không có chân lực giúp đỡ nhưng thể lực vẫn đủ cho gã chạy rất nhanh.
“Quả nhiên là tuổi trẻ, thiếu niên, tố chất thân thể của ngươi thật tốt.”
Binh hệt như âm hồn bất tán, lại tiếp tục thêm dầu vào lửa. Dáng vẻ hắn vẫn thản nhiên thong dong, mặt cười dẻo như kẹo: “Cho dù trong thời đại chúng ta cũng không mấy ai có tốt chất thân thể xuất sắc như ngươi đâu.”
Đường Thiên không dám phân tâm, địa hình của cốc Đói Bụng này tương đối phức tạp, gã cần thật tập trung.
“Ố ồ ô, mới mười phút đã chạy tới đây rồi, không tồi không tồi!” Giọng điệu Binh đầy tán thưởng, nhưng Đường Thiên hiểu rõ hắn ta chắc chắn đang chờ xem trò vui.
Mới bắt đầu, cảm giác kinh mạch trống rỗng cũng không quá khó chịu, cũng như lúc kiệt sức sau một trận đại chiến mà thôi. Song lúc này thể lực lại không bị ảnh hưởng nhiều khiến cảm giác có phần quái dị. Chạy được một lúc, Đường Thiên cảm giác không thể chèo chống nổi rồi, cuồng phong lướt qua bên cạnh gã như có một sức hút mơ hồ.
Lại như có một cái miệng rộng tham lam hút lấy cái lọ rỗng.
Kinh mạch và đan điền theo bản năng muốn hấp thu năng lượng từ cuồng phong, song trong cuồng phong lại không hề có năng lượng. Kinh mạch, đan điền và cuồng phong, hai thứ sức hút bất đồng như dính chặt vào nhau.
Cảm giác này với Đường Thiên không khác gì một loại dày vò. Cảm giác kinh mạch trống rỗng kéo dài tới mười phút, Đường Thiên cảm giác mình như một con ác quỷ với cái bụng rỗng tuếch, ngực dán cả vào sau lưng. Song hết lần này tới lần khác, gã lại không thể buông lỏng, vận động cường độ cao khiến gã cảm thấy suy yếu mệt mỏi chưa từng có.
Cuồng phong hút sạch đan điền của gã, gã như một kẻ cực đói, vừa muốn nôn lại vừa không có gì để nôn.
Cảm giác đói bụng càng lúc càng mãnh liệt, cơ bắp hai chân cũng theo đó bủn rủn mệt mỏi.
Càng chạy càng đói, càng chạy chân tay càng mềm oặt đi, nếu không có tiếng sói tru phía sau, Đường Thiên chắc chắn đã đặt mông ngồi bệt dưới đất. Nhưng...
“À, quên mất không nói với ngươi, Tước Cốt Lang tuy thích tước xương nhưng cũng cực thích mấy cái mông dầy thịt!”
Trên đỉnh đầu, Binh hữu tình hữu ý nhắc nhỏ.
Trong đầu hiện lên hình ảnh răng sói sắc bén cắn vào mông mình...
Sắc mặt Đường Thiên tái nhợt, dưới chân như nhũn ra, sức mạnh đột nhiên bùng nổ, tốc độ tăng vọt.
Hẻm núi phía trước nhìn không thấy phần cuối.
Thời gian từ từ trôi qua, đầu óc Đường Thiên trống rỗng, gã chỉ biết chạy theo bản năng.
Trên đỉnh đầu, gương mặt tú lơ khơ của Binh bất giác hiện vẻ kinh ngạc. Đường Thiên chẳng khác nào cung giương hết đà, tiếng thở dốc nặng nề hổn hển, tốc độ chạy rõ ràng chậm lại, lúc nhảy qua tảng đá vừa rồi còn ngã lộn nhào một cái. Nếu không tới sát điểm giới hạn, Đường Thiên chắc chắn không xuất hiện vấn đề như vậy.
Thế nhưng gã này...
Binh liếc mắt nhìn thời gian, đã qua hai mươi phút. Binh không khỏi nhớ lại, khi xưa ở trại tân binh có bao nhiêu người làm được điểm này?
Trong kỹ ức của hắn, tân binh bình thường lần đầu tiến vào có thể kiên trì được mười phút đã là tương đối khá rồi. Lần đầu tiến vào có thể trụ được hơn hai mươi phút, thành tích thế này không biết có phá kỷ luc không nhỉ? Binh bắt đầu nhớ lại, một lát sau, một con số xuất hiện trong đầu hắn.
Mười tám phút ba mươi ba giây!
Binh lúc này mới đột nhiên biến sắc, những đường nét trên gương mặt tú lơ khơ không khỏi kinh ngạc, khôi hài tới khó tả. Hai hàng lông mày rậm vươn sang hai phía, con mắt trợn tròn, miệng cùng hình với mắt.
Hắn quả thực rất kinh ngạc.
Hắn đã làm giáo quan một thời gian dài, thiếu niên thiên tài đã qua tay nhiều vô số kể. Năm đó binh đoàn Nam Thập Tự như mặt trời giữa trưa, điều kiện chiêu thu tân binh vô cùng nghiêm ngặt, đám người đó có ai không phải thiên tài? Với trình độ và thiên phú của Đường Thiên, nếu là năm xưa chắc chắn không bước vào được trại tân binh.
Nhưng một kẻ thiên phú bình thường như vậy ngay lần đầu tiên vào cốc Đói Bụng đã phá tan kỷ lục!
Binh chăm chú quan sát bóng lưng lảo đảo kia, trong lòng hơi xúc động, thằng nhóc này càng ngày càng khiến mình ngạc nhiên. Người có thể phá tan kỷ lục của của trại tân binh đều rất cường đại!
Thật khiến người ta mong chờ!
“Á a a a!” Tiếng kêu thảm thiết của Đường Thiên vang vọng khắp cốc Đói Bụng.
Binh bừng tỉnh, liếc mắt nhìn sang, sắc mặt kinh ngạc nghiêng đầu sang, dáng vẻ như không nỡ nhìn, miệng thì thầm: “Ta đã bảo rồi mà, chúng cũng rất thích cắn mông mà...”
๑๑۩۞۩๑๑
“Tiểu thư, mọi vật liệu đều đã được chuẩn bị đầy đủ.” Sắc mặt Murray như muốn nói lại thôi, hắn vô cùng lo lắng.
Cố Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Chú Murray, con đổi ý rồi.”
Murray nghe vậy sứng sốt, vui mừng nói: “Tốt quá, tốt quá! Tiểu thư, người không cần mạo hiểm như vậy...”
“Không!” Cố Tuyết lắc đầu: “Con định sau khi bọn họ đi rồi mới thử.”
“Tiểu thư!” Murray kinh hãi: “Ngàn vạn lần không được! Đường thiếu gia và Lăng thiếu gia đều ở đây, nếu có gì bất ngờ bọn họ còn giúp được...”
“Nếu thật sự có gì bất ngờ, cho dù bọn họ còn ở đây cũng không giúp được gì.” Cố Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Nhưng mà...” Murray đang định khuyên bảo.
Cố Tuyết mỉm cười ngọt ngào: “Chú Murray đừng khuyên con. Chốc nữa con sẽ bảo họ con không định khai mở huyết mạch nữa.”
“Tiểu thư sợ Đường thiếu gia lo lắng à?” Murray chăm chú nhìn tiểu thư.
“Để thiếu niên vĩ đại như thần thanh thản ổn định bước lên Thiên Lộ đi, lý tưởng của anh ấy thật vĩ đại, thật tuyệt vời.” Cố Tuyết nhoẻn miệng cười: “Anh ấy đã giúp chúng ta nhiều lắm rồi!”
Murray không nói gì, một lúc lâu mới mở miệng: “Ta hiểu rồi.”
Trước khi Murray quay đi đột nhiên nghiêng đầu lại, nghiêm túc nói: “Tiểu thư, ta tin người sẽ khai mở huyết mạch! Trời cao đã khiến người đau khổ tới vậy rồi lại đưa cho người biết bao may mắn, chắc chắn là để tạo ra một truyền kỳ!”
“Murray kỳ vọng vào con quá!” Cố Tuyết nghe vậy ngẩn người, thế nhưng nàng lại đột nhiên bắt chước giọng điệu Đường Thiên, bướng bỉnh đáp: “Có điều con cũng cho là vậy!”
Murray cười dài rời khỏi.
Cố Tuyết nhìn bóng lưng Murray, nói rất nhỏ mà chỉ mình mình nghe được: “Thời gian đáng quý như vậy, dùng để khai mở huyết mạch thật quá phí phạm.”
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên sắc mặt âm trầm, tức giận ra khỏi phòng, tư thế bước đi của gã vô cùng quái dị, hình như mông bị thương nặng.
Trong sân, Lăng Húc đang tu luyện thương pháp.
Ô, hôm nay gã này mặc đẹp vậy làm gì?
Đường Thiên sửng sốt, Lăng Húc đổi một bộ quần áo mới trông chẳng khác gì công tử nhà giàu, thanh tú lãng tử. Đường Thiên cúi đầu nhìn lại chính mình, thật chẳng khác gì con dế nhũi nhà quê.
Được rồi, thiếu niên vĩ đại như thần trước giờ không để ý chuyện nhan sắc...
Đường Thiên âm thầm tự an ủi.
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên thấy Lăng Húc tu luyện thương pháp, lập tức hứng thú, ngồi xuống trên một băng đá trong góc. Ngay khi vừa ngồi xuống, mông gã run lên lẩy bẩy, trong lòng căng thẳng, một lát sau mới phản ứng lại, mình đã rời trại tân binh rồi mà. Rõ ràng cái mông vẫn còn nguyên không mất miếng thịt nào nhưng gã vẫn cứ thấy đau âm ẩm.
Ám ảnh... đây chắc chắn là ám ảnh...
Cố ép mình vứt hình ảnh cái mông trầy da tróc thịt với răng sói trắng như tuyết ra khỏi đầu, Đường Thiên khôi phục bình tĩnh, chuyển sự chú ý về thương pháp của Lăng Húc.
Thương pháp Lăng Húc vẫn không thay đổi gì, chỉ không ngừng xuất ra điểm điểm hàn mang, tạo thành cả biển sao bạc.
Hắn tu luyện như không biết mệt mỏi, vô cùng chăm chú!
Ánh mắt Đường Thiên rơi xuống mũi thương bạc trên tay Lăng Húc, nhìn một lúc gã lại ồ lên kinh ngạc.
Phương pháp phát lực thật kỳ quái!
Eo lưng Lăng Húc gần như không nhúc nhích, hai vai gần như không giang ra, báng thương rung rung phạm vi rất nhỏ.
Võ kỹ cơ bản của Đường Thiên vô cùng vững chắc, lĩnh ngộ về kỹ xảo phát lực cũng cực sâu, gã chỉ liếc mắt đã nhận ra kỹ xảo phát lực của Lăng Húc vô cùng kỳ quái.
Với võ giả cột sống như một con rồng lớn, là căn nguyên của lực lượng.
Muốn phát lực đầy đủ không thể tách khỏi cột sống được, trong bất cứ võ kỹ nào đều vậy, cột sống ẩn chứa sức mạnh cực kỳ kinh người.
Thế nhưng Lăng Húc phát lực lại không vận dụng tới cột sống.
Không chỉ có vậy, hắn cũng không dùng nhiều tới sức của vai, khuỷu tay. Lăng Húc dùng tới nhiều nhất lại là sức mạnh của ngón tay.
Con mắt Đường Thiên chăm chú mười ngón tay của Lăng Húc, lúc này gã mới chú ý tới, mười ngón tay của Lăng Húc cường tráng hơn người thường nhiều.
Chỉ lực thật tinh diệu!
Đường Thiên than thầm trong lòng, mười ngón tay Lăng Húc biến hóa nhịp nhàng nhanh chóng, gã thậm chí không cách nào nắm bắt! Phạm vi cực nhỏ nhưng sức mạnh bùng phát cao tới kinh người, hơn nữa biến hóa cực kỳ phức tạp, Đường Thiên thậm chí xem không hiểu.
Mỗi thương của Lăng Húc đều xoáy rất mạnh.
Lực xoáy này do ngón cái ma sát với thân thương tạo thành!
Trời à! Dùng ngón cái ma sát lại có thể tạo thành lực xoáy mạnh mẽ tới vậy, Đường Thiên nhìn mà ngây ngẩn. Mũi thương bạc của Lăng Húc do kim loại tạo thành, đâu có nhẹ!
“Thật không ngờ ta lại được thấy Bạch Dương Tinh Thần Thương!” Giọng nói của Binh đột nhiên vang lên trong đầu Đường Thiên.
Giọng nói đó đầy cảm khái và hồi tưởng.