“Bạch Dương Tinh Thần Thương?” Đường Thiên lập tức hiếu kỳ: “Nghe có vẻ lợi hại.”
“Ừ, rất lợi hại.” Binh trầm giọng nói: “Ta không biết giờ như thế nào nhưng vào thời xưa nó là võ kỹ cường đại nhất của chòm Bạch Dương, vô cùng nổi danh. Ta cũng không ngờ nó còn được truyền lại tới giờ mà truyền thừa của binh đoàn Nam Thập Tự chúng ta lại hoàn toàn dập tắt.”
“Đâu có.” Đường Thiên sắc mặt khó hiểu: “Chẳng phải còn ngươi với ta à?”
Đường Thiên đột nhiên bừng tỉnh, giọng điệu bất thiện: “Chẳng lẽ ông chú ngươi thật ra không dạy ta tuyệt học chính thức của binh đoàn Nam Thập Tự?”
“Thằng nhóc nhà ngươi ngay trại tân binh còn chưa qua còn đòi tuyệt học!” Binh cười gằn, song vẻ ấm áp trong đó không thể nghi ngờ, ngoài miệng vẫn nói: “Có điều nếu ta còn sống, thanh danh binh đoàn Nam Thập Tự chắc chắn sẽ lại vang dội. Hừ, xem ra phải tăng liều lượng cho ngươi bằng không bị thằng nhóc Bạch Dương này hạ thấp đi thì thật quá mất mặt!”
Tăng liều lượng?
Sắc mặt Đường Thiên trắng bệch, gã nhớ lại ám ảnh bờ mông vẫn còn vấn vương trong lòng. Trong đầu Đường Thiên hiện lên cảnh toàn bộ Tước Cốt Lang trong cốc Đói Bụng lao về phía gã như thủy triều, trong lòng thầm run, mông cũng âm ẩm đau.
“Đừng coi thường ta!” Đường Thiên vẫn cố kiên cường: “Sao lại so sánh ta với tên khốn kiếp này cơ chứ? Ta là đại ca của hắn cơ mà!”
“Gã này không phải người thường!” Binh đột nhiên cảm khái: “Bạch Dương Tinh Thần Thương vô cùng đặc biệt, nổi tiếng khó luyện, thương của hắn lại mang theo lực xoắn mãnh liệt, khi tấn công lực phá hoại kinh người, khi phòng thủ lại có thể làm tan kình lực kẻ địch. Ngươi nhìn xem, một giây hắn có thể đâm thương ra ba mươi lần. À, ngươi xem thương pháp của hắn, tất cả đều đựa vào ngón tay.”
“Hả?” Đường Thiên cũng phải bất ngờ, lần đầu tiên Đường Thiên nghe Binh khen ngợi như vậy. Có điều nhìn sắc mặt chăm chú của Lăng Húc, Đường Thiên cũng không khỏi gật đầu: “Gã này quả thực rất mạnh, phương thức phát lực cũng rất đặc biệt, dùng ngón cái xoay thương, ta cũng lần đầu được thấy.”
“Trước đây ta đã từng thấy Bạch Dương Tinh Thần Thương, phương pháp phát lực không phải như vậy, xem ra mới sáng tạo ra gần đây.” Binh trầm ngâm nói: “Phương pháp phát lực như vậy nhanh chóng bí mật hơn, hơn nữa người khác không cách nào nắm bắt hay dự đoán, phạm vi lại rất nhỏ, tốc độ xuất thương sẽ càng nhanh chóng, cực kỳ thích hợp để khai triển biển sao. Thế nhưng cũng vì thế nó yêu cầu chỉ lực ở mức người thường khó lòng tưởng tượng nổi. Sức của ngón tay so với lực phát ra bình thường thật quá nhỏ bé.”
“Cực cao!” Lĩnh ngộ của Đường Thiên với phương diện phát lực cực kỳ sâu sắc, tuy không thấy hết ảo diệu nhưng có thể đánh giá đại khái phương pháp phát lực này cần chỉ lực rất mạnh: “Chỉ lực hắn cao hơn võ giả bình thường khoảng bốn mươi lần.”
Kết luận này khiến bản thân Đường Thiên cũng kinh hãi.
Chỉ lực cao hơn võ giả bình thường bốn mươi lần, sức mạnh như vậy tuy không sánh nổi lực tay nhưng đã vô cùng kinh người rồi. Còn về phương diện khác, cách phát lực này khiến tốc độ xuất chiêu tăng thêm, thương xuất càng đột ngột, khó lòng dự đoán, lực sát thương tăng mạnh.
Thời gian xuất thương ngắn hơn cũng có nghĩa biển sao của Lăng Húc càng chắc chắn tinh xảo.
Lăng Húc tu luyện quên người, rốt cuộc cũng đừng lại.
Toàn thân gã đã ướt đãm mồ hôi, hơi thở hổn hển, lúc này mới chú ý tới Đường Thiên trong góc.
“Này, Tiểu Húc Húc, Bạch Dương Tinh Thần Thương của ngươi cũng không tệ!” Đường Thiên cười hì hì bước tới.
“Bạch Dương Tinh Thần Thương?” Lăng Húc sủng sốt, trầm giọng đáp: “Ngươi nhận sai, nó tên là Thương Tiêm Hải.”
“Thương Tiêm Hải?” Chính Đường Thiên cũng ngây người.
“Chẳng lẽ đổi tên rồi?” Binh cũng bất ngờ.
Có điều cũng vài ngàn năm rồi, một loại võ kỹ đổi tên cũng không quá mức kỳ lạ. Bất luận Binh hay Đường Thiên đều không mấy chú ý.
Ngược lại, trong mắt bọn họ Thương Tiêm Hải chính là Bạch Dương Tinh Thần Thương.
“Thương Tiêm Hải thì Thương Tiêm Hải, ngươi luyện xong chưa?” Đường Thiên nóng lòng muốn thử: “Chúng ta tới đánh một trận nào!”
“Ta còn chưa luyện xong.” Lăng Húc không để ý tới Đường Thiên, đi vào trong góc, đả tọa nhập định.
Đường Thiên ngây ra tại chỗ, trợn tròn hai mắt, sắc mặt khó chịu: “Này...”
Đột nhiên, một bóng dáng xinh xắn xông vào: “A Thiên!”
“A Tuyết!” Đường Thiên thấy rõ người tới, hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải gần đây rất bận sao?”
“Hết bận rồi, tất cả đều đã an bài xong xuôi, rốt cuộc cũng có thể buông lỏng một chút.” Gương mặt Cố Tuyết mỉm cười: “Được rồi, đã báo danh, hai tháng nữa sẽ tiến hành thí luyện cửa sao. Các ngươi lên đường sớm một tháng, thời gian rất dư dả.”
“Thật tốt quá.” Đường Thiên vô cùng vui mừng: “Cám ơn ngươi.”
“Muốn cám ơn thì dành một ngày đi chơi với ta.” Cố Tuyết thoải mái nói: “Vất vả lắm mới được nghri ngơi, thật muốn ra ngoài chơi bời giải sầu, mong thiếu niên dời đại giá tới làm hộ vệ của ta.”
“Được!” Đường Thiên sảng khoái đáp ứng, Cố Tuyết hiếm khi yêu cầu hơn nữa cũng không hề quá đáng. Thành Hắc Sơn gần đây rung chuyển bất an, tuy nói có gã và Lăng Húc, không ai dám động thủ với Cố gia nhưng sự an toàn của Cố Tuyết vẫn là vấn đề lớn.
“Tốt quá!” Gương mặt xinh xắn của Cố Tuyết sáng bừng, nhảy nhót nói: “Vậy chúng ta đi thôi! Tranh thủ thời gian!”
Nhìn Cố Tuyết hoan hô nhảy nhót như một cô nhóc trước mặt, Đường Thiên lúc này mới nhớ ra, tân gia chủ của Cố gia thật ra vẫn là một cô bé!
Ở tuổi này đã trải qua biết bao bất hạnh và đau khổ như vậy, thật không dễ dàng gì.
Đường Thiên vứt bỏ cảm xúc nặng nề trong lòng, cười ha hả, đột nhiên nắm lấy tay Cố Tuyết, bay lên trời.
Cố Tuyết đột nhiên không kịp đều phòng, tiếng kêu chói tai vang rầm trời, thế nhưng tiếng thét chói tai cũng nhanh chóng chuyển thành tiếng cười vui vẻ như chuông bạc. Gió thổi qua khuôn mặt, nhìn Đường Thiên bên cạnh, Cố Tuyết đột nhiên hy vọng nếu thời gian ngừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy...
“Này, chúng ta đi đâu đây?”
Tiếng hỏi của Đường Thiên vang lên đánh thức Cố Tuyết.
Cố Tuyết khôi phục bình tĩnh, lớn tiếng đáp lại: “Chúng ta ra ngoại thành đi, bên kia kìa, thấy không? Chỗ đó có một hẻm núi lớn.”
Nghe tới hẻm núi, Đường Thiên lập tức nghĩ tới cốc Đói Bụng, tâm thần bất giác run sợ.
Khụ khụ khụ, thiếu niên vĩ đại như thần sao lại bị một cái cốc đói bụng làm cho chật vật tới vậy?
Ổn định tâm thần, Đường Thiên toàn lực chạy tới, không biết có phải do mới từ cốc Đói Bụng ra không, kinh mạch và đan điền của gã đều vô cùng đói khát, ra sức hút lấy năng lượng xung quanh.
Năng lượng không ngừng tiến vào kinh mạch, luyện hóa thành chân lực, truyền lại về hồ đan điền, cảm giác thỏa mãn hạnh phúc khiến Đường Thiên suýt nữa rơi nước mắt.
Mang theo cảm giác hạnh phúc thỏa mãn này, Đường Thiên dẫn Cố Tuyết với hẻm núi lớn kia.
“Trong hẻm núi này có một di chỉ phế tích.” Gió rất lớn nên Cố Tuyết phải nói lớn tiếng Đường Thiên mới nghe thấy được: “Không biết từ niên đại nào, trước đây còn có người mạo hiểm tới nhưng vật đáng tiền đều bị đục khoét hết cả rồi, giờ chỉ đơn thuần là một phế tích, đã nhiều năm rồi không ai tới.”
Nàng mỉm cười xinh đẹp: “Thành Hắc Sơn chỉ có phong cảnh nơi này là đẹp.”
Nhìn hẻm núi có thể nhận ra đã lâu không ai tới, nơi này cỏ dại lan tràn, ngay đường đi cũngc hẳng có. Đường Thiên nắm lấy Cố Tuyết, đạp lên hai bên vách đá hẻm núi bay vút về phía trước, ung dung tự tại.
Thông qua hẻm núi, cảnh tượng sáng sủa mở rộng ra trước mắt.
Một gian phế tích hiện ra trước mắt Đường Thiên, khắp nơi là tường đổ ngói vỡ, chỉ còn lưu lại vài bức tượng đá, thế nhưng nhìn những vết tích phong hóa cũng có thể nhận ra niên đại xa xưa của nó.
Đường Thiên hiểu phong cảnh không tồi mà Cố Tuyết nói là sao, tuy niên đại đã xa xưa, phong hóa rất nghiêm trọng thế nhưng trên những trụ đá vách tường vẫn còn những hoa văn trang nghiêm tinh xảo. Trong phế tích mọc đầy hoa, càng tôn thêm vẻ cổ kính tang thương của phế tích.
Cố Tuyết nhẹ nhàng khom lưng hái một bông hoa màu xanh nhỏ, đưa lên mũi ngửi, nhẹ nhàng nói: “Lúc nhỏ, phụ thân thường dẫn ta tới đây chơi. Nơi này đã không có ai, phụ thân nói ba mươi năm trước có người tới đây, còn đào được một bảo vật rất lợi hại. Toàn bộ phế tích đều bị đào bới lộn xộn nhưng không tìm được gì thêm ngoại trừ những trụ đá vách đá không ai muốn này! Phụ thân thấy ta thích nơi này bèn diệt hết cỏ dại trong hẻm núi, gieo những loài hoa mà ta thích. Ông ấy nói muốn tặng vườn hoa này cho ta.”
Đường Thiên lẳng lặng lắng nghe, không biết nên an ủi nàng ra sao.
Cố Tuyết ngừng đau thương, khuôn mặt lại nở nụ cười ấm áp: “Ai da, đã lâu rồi không tới, cỏ ở đây cũng cao tới vậy rồi. Này này này! A Thiên, chúng ta tới nhổ cỏ nào!”
“Ha ha! Không thành vấn đề!”
Hai người bắt đầu nhổ cỏ, việc này Đường Thiên đã rất quen thuộc, ngựa quen đường cũ. Từ nhỏ gã đã quen với việc sống một mình, kinh nghiệm sinh hoạt cực kỳ phong phú.
“A Thiên, lúc nhỏ ngươi ra sao?”
“Lúc nhỏ ta sống cùng mẹ, sau đó mẹ mất...”
Trong phế tích, giọng nói hai người vang vọng.
Tốc độ Đường Thiên vô cùng nhanh chóng, vừa nhổ cỏ vừa trả lời câu hỏi tầng tầng lớp lớp của Cố Tuyết. Đột nhiên một món đồ trong bùn đất lọt vào mắt gã.
“Ồ?” Đường Thiên hơi ngạc nhiên.
Là một bàn tay bằng đá, động tác của bàn tay bất giác thu hút sự chú ý của Đường Thiên. Một dấu tay đơn giản song lại khiến trong lòng Đường Thiên rung động.
Cố Tuyết ở bên cạnh nghe Đường Thiên ồ lên vội vàng chạy tới: “A Thiên, ngươi phát hiện ra điều gì à?”
Đường Thiên chỉ vào bùn đất: “Cái này.”
Cố Tuyết nhìn theo ngón tay Đường Thiên, đột nhiên tỉnh ngộ: “À, trước đây có nhiều tượng đá lắm, tàn kiện thế này cũng có không ít, rất nhiều người tới đây chỉ hận không thể đào sâu ba thước đất. Tượng đá đều bị phá hỏng gần hết rồi. A Thiên, ngươi cảm thấy hứng thú với tượng đá này à?”
“Không phải.” Đường Thiên lắc đầu: “Không biết vì sao cái tay đá này làm ta có cảm giấc bất thường.”
Đường Thiên biết trực giác của mình rất mạnh, trực giác cao hơn võ giả bình thường tới mười ba lần.
Cố Tuyết nghe vậy hai mắt sáng lên: “Vậy chúng ta đào nó lên đi!”
Đường Thiên nghĩ lại cũng đúng, cho dù là gì đào lên chẳng phải sẽ biết à?
Gã lập tức hành động, gạt bùn đất ra với gã chẳng khác nào một bữa ăn sáng.
Không bao lâu sau, một bức tượng đá không đầu một tay xuất hiện trước mắt hai người.