Chiến Thần Bất Bại

Chương 154: Chương 154: Tượng đá tà mị




Bức tượng đá không đầu chỉ có một cánh tay đang bày một tư thế rất kỳ quái.

“Này, ông chú, có nhận ra không?” Đường Thiên âm thầm trao đổi cùng Binh.

“Không nhận ra.” Binh lắc đầu, có điều giọng nói lộ vẻ kinh ngạc: “Những tượng đá này thật kỳ lạ, hình như có chấn động của võ hồn.”

“Chấn động võ hồn?” Đường Thiên thật sự không để ý tới, giờ Binh nhắc nhở, gã mới đặt tay lên bức tượng đá, nhắm mắt lại cảm thụ.

Võ hồn rất yếu đuối, có điều, võ hồn thật tà mị... Đường Thiên trong lòng nghiêm nghị, lần đầu tiên gã cảm thụ được một võ hồn âm lãnh tà mị như vậy. Lúc này gã đã hiểu, bức tượng đá không đầu cụt tay này chắc chắn không phải vật phàm.

Cố Tuyết trợn tròn hai mắt, hiếu kỳ nhìn Đường Thiên đang nhắm mắt lại, nàng không nhận ra bức tượng đá này có điểm gì thu hút Đường Thiên.

Thấy Đường Thiên mở mắt ra Cố Tuyết mới hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Tượng đá có điểm gì đặc biệt à?”

“Có!” Đường Thiên sắc mặt nghiêm nghị: “Nó có võ hồn.”

“Có võ hồn?” Cố Tuyết sửng sốt: “Tượng đá có võ hồn?”

“Ừ, còn là một võ hồn âm lãnh đầy tà khí.” Đường Thiên vừa kiểm tra vết gãy trên bức tượng đá vừa nói, vết gãy bị phong hóa không nghiêm trọng lắm, hẳn là mới đứt không lâu, nhớ lại vừa rồi Cố Tuyết nói ba mươi năm trước nơi này có rất nhiều người đi qua, Đường Thiên phỏng đoán có lẽ bộ phận khác bị gãy lúc đó!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đường Thiên lập tức phấn chấn: “Chúng ta tìm thử xem, không chừng có thể tìm ra đầu với tay, bức tượng này không phải vật phàm.”

Cố Tuyết nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, không hề do dự đáp: “Chúng ta tới tìm thử xem, ghép nó lại cho hoàn chỉnh, ngươi xem tay nó kìa, điêu khắc rất đẹp.”

Đường Thiên nhìn sang một cái rồi gật đầu: “Ừ, đúng là rất đẹp!”

Bàn tay còn nguyên kia quả thực rất đẹp, tuy Đường Thiên không hiểu nghệ thuật nhưng ánh mắt luôn không tự chủ bị cánh tay đó thu hút, thật mềm mại.

Hơn nữa gã có một dự cảm, thế tay này không chỉ đơn giản như vậy...

Gã không thể nói rõ nó bất phàm ở chỗ nào, nhưng trực giác này vô cùng mãnh liệt. Vừa nhìn gã đã bị thế tay này thu hút, nếu không nhờ Binh nhắc nhở, gã thậm chí không nhận ra chấn động võ hồn yếu ớt trên người bức tượng đá.

Đường Thiên cùng Cố Tuyết bắt đầu sưu tầm trong phế tích.

Không bao lâu sau bỗng nghe tiếng gọi vui vẻ của Cố Tuyết: “Ở đây!”

Đường Thiên tinh thần phấn chấn, vội vàng chạy tới, quả nhiên là một cánh tay. Xét theo phong cách quả thật không khác gì bức tượng đá. Đường Thiên chú ý tới một điểm, lại một thế tay hoàn toàn bất đồng.

Hai người chạy tới bức tượng đá, thử ráp lại, song lại phát hiện không khớp.

“Không phải bức này.” Đường Thiên tinh thần phấn chấn: “Xem ra ở đây không chỉ có một bức tượng đá!”

“Có vẻ là một phát hiện rất quan trọng.” Cố Tuyết vô cùng vui mừng, nàng như phát hiện một bảo tàng lớn, sắc mặt vui vẻ xen lẫn hiếu kỳ. Hơn nữa phát hiện quan trọng này lại còn cùng với Đường Thiên, còn gì khiến nàng hài lòng hơn?

“Chúng ta mau tìm xem, xem có bức tượng đá nào khác không!” Đường Thiên cũng đầy mong chờ, đột nhiên gã cảm thấy có lẽ đây thật sự là một phát hiện quan trọng.

Hai người chăm chú tìm kiếm.

“Đây có một cái!”

“Ta cũng tìm thấy một cái!”

...

Hai người vùi đầu vào phế tích tìm tìm kiếm kiếm, qua buổi trưa rốt cuộc cũng mang được vài phần về, ngoại trừ những bức bị chôn sâu dưới mặt đất không cách nào tìm kỹ được, mặt đất đã bị càn quét bằng sạch.

Mảnh vỡ tìm được xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Song hai người lại không hề thấy mệt, họ nhìn về ngọn núi này như thấy một bảo tàng lớn. Hai người bắt đầu hứng thú ghép lại, phương diện này thiên phú của Cố Tuyết cao hơn Đường Thiên nhiều, rất nhanh chóng gã đành khoan tay đứng nhìn, bởi gã phát hiện mình giúp còn không bằng Cố Tuyết làm một mình.

Năm bức tượng đá bất đồng hiện lên.

Nhưng năm bức tượng đá này đặt chung một chỗ, ngay cả Cố Tuyết cũng nhận ra điểm bất phàm.

“Phế tích này có niên đại ra sao?” Đường Thiên lên tiếng hỏi Cố Tuyết.

“Không biết.” Cố Tuyết lắc đầu, đã rất nhiều người đi qua nơi này nhưng không ai biết phế tích này có niên đại ra sao.”

Năm bức tượng đá tuy còn khiếm khuyết nhưng đặt chung một chỗ vẫn khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, khí tức âm lãnh quanh quẩn xung quanh hai người.

Sắc mặt Cố Tuyết hơi trắng bệch lại, nàng vô thức nhích lại phía Đường Thiên.

Sắc mặt Đường Thiên cũng hơi biến đổi, gã tiện tay đẩy Cố Tuyết về phía sau. Mỗi bức tượng đá đều có võ hồn rất yếu ớt, song khi đặt chung năm bức tượng lại với nhau, khí tức võ hồn lại đột nhiên tăng mạnh.

Có điểm lạ!

Khí tức càng lúc càng mạnh, cảm giác bất an trong lòng Đường Thiên cũng không ngừng dâng lên, gã bất chấp mọi chuyện, nắm lấy Đường Thiên cố sức ném về phía sau.

Miệng rống lên: “Binh!”

Binh điều khiển Hổ Răng Kiếm xuất hiện bên cạnh Đường Thiên. Cố Tuyết bị Đường Thiên ném văng ra xa, giữa không trung vội vàng lướt sang, kéo giãn cự ly. Nàng biết mình sức yếu, không giúp gì được Đường Thiên, đừng khiến gã phân tâm là được.

Vẻ mặt nàng căng thẳng.

Trong hẻm núi, khí thế năm bức tượng vỡ nát không ngừng dâng lên, cảm giác tà mị cũng từ từ khuếch tán. Đường Thiên có một ảo giác, năm bức tượng này như đang sống lại.

Đường Thiên cảm giác bnf đất dưới chân như có thứ gì muốn chui lên, gã vội vàng lui lại phía sau. Xoẹt, một luồng hư ảnh chui khỏi bùn đất, lướt qua trước mặt gã, là một tảng đá.

Rầm!

Tảng đá dán lên một bức tượng, vừa đúng chỗ khuyết, vô cùng ăn khớp.

Con ngươi Đường Thiên co rụt lại, có điều gã không hề sợ hãi, ngược lại còn nóng lòng muốn thử: “Xem ra không dễ đối phó.” Giọng điệu không cho là đúng của Binh vang lên từ trong lớp giáp nặng của Hổ Răng Kiếm: “Coi như diễn luyện thực chiến vậy. Có điều sau này không việc gì đừng gọi ta ra. Phí mời giáo quan trưởng như ta ra sân đắt đỏ lắm đấy. Quỷ Trảo làm tay chân cũng hợp cách rồi.”

“Ta cảm thấy tiết kiệm hồn hạch thì hơn.” Đường Thiên thành thật đáp: “Chúng ta nghèo lắm!”

Binh im bặt.

Phốc phốc phốc.

Từng khối đá vỡ, từng mảnh vụn bị lực hút cường đại thu lấy, bắn khỏi mặt đất như mưa rơi, nhất tề chìm vào năm bức tượng.

Vết nứt trên năm bức tượng đá tự tu bổ lại với tốc độ mắt thường thấy được, khi viên đá cuối cùng chìm vào bức tượng, trước mặt Đường Thiên và Binh đã là năm tượng đá hoàn mỹ không chút sứt mẻ.

Năm bức tượng đá có cái mỉm cười như hái hoa, có cái đứng thẳng chỉ lên, có cái lại khẽ giơ tay, ba ngón hướng lên trời, sắc mặt và động tác đều bất đồng.

Song khi năm bức tượng đá trở lại hoàn hảo, khí tức âm lãnh tà mị lại đột nhiên tăng vọt, sóng khí ầm ầm tỏa ra bốn phương.

Khí tức lướt qua thânt hể, Đường Thiên thầm rùng mình, luồng khí này âm lãnh quỷ dị, như độc trùng cố gắng luồn lách vào cơ thể gã.

Chân lực Đường Thiên rung động, bốp, khí tức âm lãnh lập tức bị chấn tan, xung quanh Đường Thiên cũng tạo thành một lớp màng không khí.

Năm bức tượng đá tinh xảo quyến rũ tỏa ra ánh sáng yêu dị, chẳng khác gì vật sống, ánh mắt Đường Thiên không tự chủ bị hấp dẫn.

Song chỉ vừa nhìn thoáng qua đã cảm thấy đàu óc choáng váng mắt hoa lên, gã lập tức cảnh giác, tỉnh táo lại.

Thiếu niên vĩ đại như thần sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Năm tên này xem ra cũng chẳng tốt lành gì! Còn dám quyến rũ ta, các ngươi chết chắc rồi!”

Binh lại không lạc quan như Đường Thiên, hắn như gặp phải đại địch, vừa nhìn đã biết năm bức tượng đá này lai lịch bất phàm, mỗi võ hồn đều khác nhau, giữa chúng lại có quan hệ vi diệu.

Nếu thực lực hắn còn ở đỉnh phong, vậy không có gì phải lo lắng, mấy món đồ chơi này chỉ dùng một ngón tay cũng có thể vân vê thành bụi phấn.

Nhưng với thực lực hắn bây giờ...

Hắn âm thầm lắc đầu, hôm trước nhất thời xung động dùng Thanh Hồng Thập Tự Liêm, phải mấy ngày sau mới bình ổn lại được. Tốt nhất là ít dùng mấy chiêu thức lợi hại.

Kinh nghiệm của hắn hơn xa Đường Thiên. Năm bức tượng đá trước mắt niên đại sâu xa song vẫn giữ được hoàn hảo, giờ thức tỉnh trở lại vậy chắc chắn không đơn giản.

Chỉ có điều, chòm sao nào sản sinh ra khí tức tà mị như vậy nhỉ?

Binh nghĩ thầm trong lòng, hiểu biết của hắn về quãng thời gian sau khi tam đại binh đoàn tiêu vong đều là con số không. Trong thời gian đó trải qua những vương triều nào, có chòm sao nào xuất hiện, hắn đều không hề hay biết.

Đột nhiên, một bức tượng đá đột nhiên trợn mắt, mặt mày mỉm cười, khuôn mặt như da thịt con gái mang theo chút ý mị hoặc.

Gần như đồng thời, bốn bức tượng đá đồng loạt mở mắt,hoặc cười hoặc khóc, hoặc hân hoan hoặc tức giận.

Tượng đá hóa người khiến kẻ thấy sởn cả tóc gáy. Trong lòng Đường Thiên chợt có cảm giác báo động, nổi giận gầm lên: “Tới rồi!”

“Tựu lo cho mình đi!” Binh cũng gầm lên.

Ầm!

Đường Thiên chuẩn xác chống đỡ lại một bàn tay đột nhiên xuất hiện, năm ngón tay hoa lên, một mùi hương ngòn ngọt tiến vào lỗ mũi, Đường Thiên chỉ cảm thấy khí huyết bốc lên,bước chân phù phiếm, lui liền vài bước.

Một bức tượng đá khác không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau gã, hai ngón tay song song như thanh kiếm, đâm thẳng vào sau lưng Đường Thiên.

Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh đánh tới sau lưng, tóc gáy bất giác dựng thẳng, gần như không hề suy nghĩ, eo trầm xuống, kiếm mang lạnh lẽo lướt sát qua da.

Phản ứng của Đường Thiên cực nhanh, đùi phải thuận thế móc xuống.

Một luồng Đàm Thối Đao sắc bén mang theo sương mờ lao thẳng về phía đối phương.

Phốc!

Đàm Thối Đao đánh trúng người đá, song khiến Đường Thiên thật sự bất ngờ, người đá chỉ hơi lay động, căn bản không tạo thành vết thương.

Chết tiệt!

Đường Thiên thật không ngờ Đàm Thối Đao sắc bén vô song lại không cách nào lưu lại vết thương trên cơ thể người đá.

Viu, một đòn Niêm Hoa Chỉ điểm vào sau đầu Đường Thiên, khí tức lạnh lẽo như muốn xuyên thủng đầu gã.

Đường Thiên hít sâu một hơi, bàn tay giấu dưới eo lặng lẽ phát động Bạch Điểu Tuyền Qua.

Vô số vòng xoáy màu trắng lấy Đường Thiên làm trung tâm phóng ra bốn phía.

Thân thể Đường Thiên lại mượn cơ hội này nằm úp xuống, khiến ngón tay của người đá lướt sát qua. Ngay khi úp xuống đất, Đường Thiên đạp mạnh một cước, thân thể lại như mũi tên rời cung, phóng thẳng ra ngoài.

Có điều không đợi gã phản ứng lại, người đá đã như giòi bám vào xương, âm hồn bất tán.

Xoẹt!

Ánh đao chói mắt đột nhiên bùng lên.

Ken keng keng!

Bảy đao liên tục chém lên người tượng đá, người đá trước còn không chút sứt mẻ cuối cùng cũng hiện lên một cái khe.

Đường Thiên rốt cuộc cũng nương theo cơ hội này thấy rõ người đá tước mắt.

Con ngươi gã co rút lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.