Con mắt người đá kia tỏa ra màu đỏ yêu dị, màu đỏ như ngọc tủy, gương mặt sinh động toát lên một cảm giác âm lãnh khó tả bằng lời, Đường Thiên cảm giác mình như đang bị rắn độc quan sát.
Tiếng giao đấu của Binh cùng hai người đá khác vang lên phía sau. Thực lực của người đá cao hơn đự tính của Đường Thiên, hơn nữa chiêu thức quái dị, số lượng lại chiếm ưu thế.
Tình hình rất bất lợi với họ, có điều Đường Thiên cũng có cách của mình.
“Quỷ Trảo!”
Mười sáu viên hồn hạch cấp sáu đổi lấy Quỷ Trảo xuất chiến, Quỷ Trảo cấp sáu thực lực cũng đủ cường đại. Quỷ Trảo vừa xuất hiện bên cạnh Đường Thiên, thân hình khô gầy đó lại khiến Đường Thiên an tâm hơn một chút.
Một người đá đôi mắt đỏ sáng lên, thân hình biến mất không còn tăm hơi, gần nhưu cùng lúc, con mắt khép hờ của Quỷ Trảo cũng bật mở, ánh lạnh bùng phát, thân hình biến mất tại chỗ!
Keng!
Đốm lửa chói mắt bùng lên giữa không trung.
Ngón tay nâng hoa nhỏ bé cùng móc sắt khô gầy va tahửng vào nhau, thân thể hai bên vẫn không hề nhúc nhích.
Con mắt Quỷ Trảo bừng bừng chiến ý, năm ngón tay ma sát với không khí tạo thành từng đóa hoa lửa, đánh thẳng tới người đá nâng hoa.
Con mắt người đá nâng hoa càng bùng lên ánh đỏ, khuôn mặt vẫn mỉm cười, ngón tay điểm nhẹ lên không trung.
Trận chiến của hai bên càng lúc càng gay cấn.
Đường Thiên khẽ thở phào một hơi, trong năm người đá này, người đá nâng hoa khiến gã cảm thấy nguy hiểm nhất, Quỷ Trảo dẫn nó đi khiến áp lực của Đường Thiên giảm đi nhiều.
Xoạt xoạt xoạt, găng tay Thiên Hạc biến đổi hình dáng, như cánh hạc thu lại chờ phát lực.
Đường Thiên không hề sợ hãi, tuy đám người đá này khí tức quỷ dị lạnh lẽo thế nhưng lá gan Đường Thiên vốn lớn, khí tức cường độ đó không cách nào ảnh hưởng tới gã.
Khí tức lan truyền, Đường Thiên không chờ người đá ra tay đã khom người lao tới.
Mục tiêu của gã là người đá mặt khóc.
Người đá mặt khóc vẻ mặt đau khổ, mang theo bi thương vô tận, tuyệt vọng, u ám. Con mắt đỏ của nó như địa ngục huyết hải, tựa như vô số huyết quang không ngừng sôi trào.
Đường Thiên biết vẻ mặt đám người đá này vô cùng tà dị, không nhìn vào nữa.
Đại Bi Chưởng mang theo tiếng rít trầm trầm, ầm ầm vỗ vào mặt người đá khóc.
Đàm Thối Đao vừa rồi không cách nào tạo thành thương tổn với người đá, Đường Thiên bèn chuyển sang dùng Đại Bi Chưởng chủ về sức mạnh.
Người đá mặt khóc có vẻ cũng biết sự lợi hại, không hề do dự vội vàng thối lui.
Một chưởng thất bại, Đường Thiên không hề ảo não, Đại Bi Chưởng có thể tạo thành uy hiếp với người đá, kết quả này đã đủ khiến gã hài lòng rồi. Sau lưng lại vang lên tiếng xé gió, là người đá mặt giận nhân cơ hội đánh lén.
Năm ngón tay người đá mặt giận nắm lại, song quyền thức lại thật kỳ quái. Ngón cái kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Ánh sáng trong con mắt đỏ trong mắt bùng lên, đám ra một quyền, ánh đỏ bao phủ nắm đấm, tạo thành một quyền ấn đỏ chót bắn ra như đạn pháo, hướng thẳng tới sau lưng Đường Thiên.
Kinh nghiệm quần chiến của Đường Thiên vô cùng phong phú, sau lưng bị đánh lén gã cũng không hề hốt hoảng. Gã biết, muốn thủ thắng khi bị giáp công nhất định phải nghĩ cách trung hòa ưu thế nhân số của đối phương, nghĩ cách hình thành đơn đấu mới có thể thu được thắng lợi.
Chân bước nhanh, gã lao về phía trước, lại một đòn Đại Bi Chưởng nhưng lần này lật tay đánh về sau lưng.
Ầm!
Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh như bùng nổ bên chưởng trái, chân lực đầy phá hoại hủy diệt chui vào kinh mạch tay trái gã. Trước ngực Đường Thiên trầm muộn song gã cố vận hạc thân kình hóa giải luồng chân lực chui vào kinh mạch tay trái. Dựa vào luồng sức manh này, gã như quả bóng cao su bị gậy gỗ vụt trúng, tốc độ lao tới lại tăng thêm.
Khoảng cách giữa gã với người đá mặt khóc nhanh chóng rút ngắn.
Con mắt đỏ của người đá mặt khóc lại sáng lên, ngón cái cùng ngón trỏ tạo thành vòng tròn, ngón giữa và ngón áp út dùng chỉ như kiếm, cuối ngón tay hơi cong cong, khẽ điểm về phía Đường Thiên.
Con ngươi Đường Thiên co rút lại, một ánh hồng sáng lên trên ngón giữa người đá mặt khóc.
Xoạt!
Kiếm khí màu đỏ thẳng tắp dâng lên từ đầu ngón tay giữa đó, phóng thẳng tới trước mặt Đường Thiên.
Trong khoảnh khắc khi ánh đỏ sáng lên, lông tơ toàn thân Đường Thiên dựng thẳng, không chút do dự, Đại Bi Chưởng đánh thẳng ra.
Từ trước tới này, khổ tu đêm ngày, Đường Thiên chưa bao giờ lười biếng, Đại Bi Chưởng đã được gã tu luyện tới mức cực sâu, chỉ cách lĩnh ngộ sát chiêu có một bước. Lúc này sinh mệnh bị uy hiếp, lực chú ý tập trung trước giờ chưa từng có. Võ hồn cấp bạc như một ánh lửa bạc vắng lặng lạnh lẽo.
Đại Bi Chưởng Ấn vừa xuất ra, Đường Thiên lập tức cảm nhận được điểm bất đồng.
Chưởng ấn như bia, ngay ngắn như hoa, dày nặng như đá như sắt. Trên chưởng ấn đột nhiên hiện lên hai chữ lớn màu đỏ chót.
Bàn Thạch!
Khí tức trầm trọng dày đặc lập tức bao phủ toàn trường.
Keng!
Kiếm khí xuyên vào tấm bia được ba tấc rồi tan thành vô hình. Song Đại Bi Chưởng Ấn vẫn mang theo tiếng thét ầm ầm đánh thẳng về phía người đá mặt khóc.
Trong con mắt đỏ của người đá mặt khóc hiện vẻ kinh hoảng, không khí xung quanh nó như trở nên nặng nề vướng víu. Nó cũng biết nguy hiểm đang đến.
Song chưởng cùng bày ra một thủ thức, phút chốc hợp lại, toàn bộ khuôn mặt hiện lên luồng khí đỏ.
Xoạt!
Một luồng kiếm khí màu đỏ lớn cỡ cánh tay bắn ra, đánh thẳng vào chưởng ấn Đại Bi.
Kiếm khí màu đỏ xuyên thẳng vào Đại Bi Chưởng Ấn, khi chỉ còn một chút là xuyên thủng, hai chữ Bàn Thạch màu đỏ lại bừng sáng, ánh sáng mạnh mẽ ngăn cản kiếm khí màu đỏ.
Hai chữ Bàn Thạch và kiếm khí màu đỏ đều nhanh chóng lu mờ.
Hai chữ Bàn Thạch trở nên gần trong suốt, chỉ còn một chút nữa là tan biến, binh, kiếm khí màu đỏ sụp đổ tan thành vô số mảnh vụn.
Thế của Đại Bi Chưởng Ấn chưa ngừng, đánh thẳng lên người đá mặt khóc.
Ầm!
Người đá mặt khóc lập tức hóa thành bột phấn.
Người đá mặt giận sau lưng càng thêm giận dữ, gầm lên một tiếng, ánh mắt đỏ bập bùng như ngọn lửa, lại một quyền đánh thẳng về phía Đường Thiên.
Lúc này Đường Thiên đang trong một trạng thái kỳ lạ. Toàn bộ chiến trường như thu hết vào đáy lòng gã. Binh đối chiến cùng hai người đá kia không rớt xuống hạ phong, những chiêu thức gọn gàng đơn giản, thậm chí Đường Thiên còn cảm thấy không thể gọi là chiêu thức, song trong tay Binh lại có uy lực kinh người. So với Thanh Hồng Thập Tự Liêm lần trước, lần này Binh ra tay càng đơn giản tự nhiên.
Binh trước giờ chưa từng dạy gã võ kỹ chỉ không ngừng ném Đường Thiên vào đủ loại hoàn cảnh, để Đường Thiên tự thích ứng điều chỉnh.
Rất nhiều suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu, Đường Thiên lúc này rơi vào một trạng thái tĩnh lặng kỳ dị.
Không quay đầu lại, bàn tay mang găng Thiên Hạc gảy nhẹ năm ngón. Khi Hạc Thân Kình chảy qua găng tay, kình khí vốn sắc bén lại tăng vọt.
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên dùng găng tay Thiên Hạc chiến đấu, cảm giác thật khác lạ!
Bạch Điểu Tuyền Qua!
Xoẹt xoẹt xoẹt! Một loại khối khí xoáy màu trắng mang theo tiếng rít không ngừng như một đám cá bướng bỉnh phóng về phía quyền ấn màu đỏ.
Quyền ấn màu đỏ đâm thẳng vào khối không khí màu trắng.
Phốc phốc phốc!
Quyền ấn và vòng xoáy màu trắng không ngừng va chạm, quyền ấn bị đám vòng xoáy quăng trái va phải. Phương hướng của quyền ấn gập lại, bắn nhanh sang bên. Những vòng xoáy còn lại hoạt bán nhào về phía người đá mặt giận.
Đúng lúc này, giữa những khối khí màu trắng nổi lên tiếng kêu vang, Hạc Thân Kình ẩn nấp trong đó đột nhiên bùng phá. Mỗi vòng xoáy màu trắng trở thành một lưỡi đao xoay tròn cao tốc.
Trở thành một con chim trắng cực kỳ nguy hiểm!
Chúng từ bốn phương tám hướng ùa về phía người đá mặt giận.
Người đá mặt giận gầm lên, xuất chiêu chống đối, thế nhưng số lượng bạch điểu qua lớn, nó không thể chống đỡ nổi, phốc phốc phốc, vòng xoáy không khí mang theo Hạc Thân Kình không ngừng bắn lên thân thể nó.
Mỗi lần va chạm, thân thể nó lại khẽ run lên, trên người lại có thêm một vết nứt.
Người đá mặt giận rung chuyển lẩy bẩy như cái sàng, trên người không ngừng xuất hiện vết nứt.
Găng tay Thiên Hạc khiến Hạc Thân Kình mạnh thêm vượt ngoài tưởng tượng của Đường Thiên, mà uy lực của Bạch Điểu Tuyền Qua cũng vượt ngoài dự liệu của Đường Thiên.
Trong lúc giật mình, Đường Thiên như ngộ ra.
Chiêu này sau sẽ gọi là Bạch Hạc Tuyền Qua!
Đường Thiên không cho người đá mặt giận cơ hội ổn định trận tuyến, gã lắc người xuất hiện trước mặt nó, một chưởng ấn nhẹ lên người.
Đại Bi Chưởng!
Chưởng lực nhập thể!
Ầm, thân thể người đá mặt giận chia năm xẻ bảy.
Đường Thiên đứng yên tại chỗ, cảm nhận dư vị của trận chiến vừa rồi. Thực lực mình quả nhiên tiến bộ rất lớn, lĩnh ngộ sát chiêu của Đại Bi Chưởng cũng không khiến gã quá ngạc nhiên, thật sự khiến gã vui mừng là uy lực của Bạch Hạc Tuyền Qua!
Trước đây gã cũng từng thủ đưa Hạc Thân Kình vào Bạch Điểu Tuyền Qua, thế nhưng uy lực hồi đó kém bây giờ một trời một vực. Điểm mấu chốt nhất là găng tay Thiên Hạc, cường độ của Hạc Thân Kình đạt tới mức nhất định mới khiến chiêu thức này tăng trưởng. Chỉ riêng sự tăng cường của găng tay Thiên Huệ đối với Hạc Thân Kình đã đủ khiến bí bảo này trở nên quan trọng đối với gã.
Xem ra mình phải bỏ chút thời gian rèn luyện găng tay Thiên Hạc rồi.
Chỉ tiếc găng tay Thiên Hạc chỉ đeo được trên tay...
Nếu đeo được vào chân vậy Hạc Thân Kình gia tăng vào Đàm Thối Đao sẽ sắc bén đến nhường nào!
Đường Thiên chợt cảm thấy buồn cười, mình đúng là lòng tham không đáy, có chiêu Bạch Hạc Tuyền Qua này cũng đủ khiến sức chiến đấu bản thân gia tăng không ít rồi. Trước đây Bạch Điểu Tuyền Qua chỉ có thể quấy nhiễu kẻ địch chứ không có lực sát thương.
Từ từ rút khỏi dư vị trận chiến, Đường Thiên bị vài tiếng nổ vang đánh thức, Binh dứt khoát đập nát hai bức tượng đá, năm ngón tay Quỷ Trảo cũng xuyên thủng lồng ngực người đá nâng hoa.
Đường Thiên ngây người, lồng ngực đám người đá này cứng rắn là vậy, tới Đàm Thối Đao cũng không cách nào lưu lại vết tích, vậy mà Quỷ Trảo lại có thể xuyên thủng ngực nó.
Trảo lực thật cường đại...
Đột nhiên ánh mắt Đường Thiên hạ xuống vị trí người đá vừa bị Đại Bi Chưởng Ấn làm nổ tan, một hạt châu màu đỏ rơi vào mắt gã.
Ồ, đó là?
Gã bước tới nhặt hạt châu màu đỏ lên, màu sắc hạt châu này cũng là màu của con mắt người đá. Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi chạy tới trước mặt người đá mặt giận, quả nhiên cũng tìm được một hạt châu màu đỏ.
Rất nhanh chóng, gã tìm luôn ba hạt châu màu đỏ khác.
Năm hạt châu tròn vo nằm trên tay bỗng hóa thành năm luồng máu nóng, năm luồng máu dung hợp, nhúc nhích, trong quả cầu máu là bóng người mơ hồ.
Một lát sau, lớp vảy máu bên ngoài từ từ tách ra, một người đá lớn cỡ ngón trỏ lình thình xuất hiện trên tay Đường Thiên. Con mắt người đá đỏ chót, trên trán, tay trái tay phải đều có thêm một con mắt đỏ như máu.
Người Nhìn người đá năm mắt, trong lòng Đường Thiên bỗng có cảm giác sợ hãi.
Cố Tuyết thấy đại cục đã định vội vàng chạy lại, khi nàng thấy người đá trong tay Đường Thiên đột nhiên biến sắc, la lên thất thanh.
“Người đá năm mắt!”