“Người đá năm mắt?” Đường Thiên nghe Cố Tuyết kêu vậy hơi ngạc nhiên.
“Ừ.” Cố Tuyết gật đầu: “Đại khái khoảng một ngàn năm sau thời vương triều Thiên Hạt, có một tinh cầu đột nhiên nổi tiếng tên là sao Hồng Nhãn. Sao Hồng Nhãn có một thứ rất kỳ lạ là người đá mắt đỏ. Vừa rồi ta mới nghĩ ra. Thực lực người đá mắt đỏ rất khó, bọn họ thậm chí còn tổ chức thành đội quân người đá mắt đỏ, chinh chiến khắp nơi.”
“Lợi hại lắm à? Ta cảm thấy bình thường lắm mà, chỉ có chiêu thức hơi kỳ lạ thôi.” Đường Thiên bĩu môi, dáng vẻ tự đại.
Binh không nhìn nổi hừ lạnh một tiếng: “Võ hồn chúng đã suy yếu tới mức này ngươi còn mất bao nhiêu thời gian, giờ còn lên mặt kiêu ngạo được?”
Đường Thiên kêu lớn: “Rõ ràng ta kết thúc trước ngươi!”
Binh cười khẩy: “Chẳng qua nhờ găng tay Thiên Hạc thôi. Chú ý cách nói chuyện, chẳng biết tôn kính người lớn tôn sư trọng đạo gì cả. Chà chà, nếu là trước đây bất cứ tân nhân nào trong trại tân binh cũng thừa sức đánh gục năm tên người đá chỉ còn chút hơi tàn này. Để giáo quan động thủ là sỉ nhục của tân binh! A, ngươi còn bỏ ra mười sáu viên hồn hạch cấp sau để gọi Quỷ Trảo ra nữa. Ha ha, buôn bán lỗ vốn là sỉ nhục trong sỉ nhục!”
“Ra đây, chúng ta đánh một trân! Dùng nắm đấm định đúng sai!” Đường Thiên giận tím mặt, ngón tay chỉ thẳng vào Binh.
Binh lườm sang, vẻ khinh bỉ càng nặng: “Trẻ con giờ thật chẳng hiểu chuyện. Vào thời chúng ta chắc chắn không có đám trẻ tố chất kém như vậy. Khiêu chiến giáo quan, à, phải rồi, còn chưa thông qua trại tân binh nữa, đúng là xuống dốc cả rồi.”
“Ngươi ngươi ngươi ...” Đường Thiên sắc mặt đỏ bừng.
Cố Tuyết thấy Đường Thiên và Binh đấu võ mồm không khỏi cười trộm, để đề phòng hai người đánh lộn, nàng quyết định kể tiếp. Nàng vừa mở miệng lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
“Thực lực người đá mắt đỏ không chỉ có vậy, theo như trong sách sao Hồng Nhãn quật khởi rất nhanh chóng, chiến tích cũng rất tốt. Chỉ có điều sau này họ chọc giận chòm sao Liệp Khuyển thời đó, dẫn tới họa điệt tông. Sao Hồng Nhãn vì tự vệ đã hủy diệt cửa sao, sau đó không hề xuất hiện lại. Thời kỳ huy hoàng của sao Hồng Nhãn cũng rất ngắn ngủi, chỉ có mười năm. Ta nhớ tới là bởi người đá mắt đỏ rất kỳ lạ, chúng có thể dung hợp tạo thành người đá năm mắt cao cấp hơn.”
“Chính là cái này à?” Đường Thiên quơ quơ người đá nhỏ, mắt trợn lên, tấm tắc khen hay: “Dáng vẻ thật thú vị, lại có tới năm con mắt.”
Nỗi sợ ban đầu qua đi, Đường Thiên khôi phục bộ mặt thật vô tri không biết sợ.
“Ừ, người đá năm mắt rất hiếm thấy. Người đá mắt đỏ mặc dù không được ưa thích nhưng người đá năm mắt lại rất được hoan nghênh, năm đó đấu giá cao chót vót. Bởi nó có có một công dụng thần kỳ, năm con mắt của nó có thể tỏa ra ánh sáng bất đồng. Chùm sáng này có thể từ từ kích hoạt huyết mạch tiềm tàng trong cơ thể ngươi.”
Cố Tuyết căn dặn tỷ mỷ cho Đường Thiên: “A Thiên tuyệt đối không được nói cho người khác biết mình có người đá năm mắt.”
“Kích hoạt huyết mạch?” Hai mắt Đường Thiên sáng lên: “Cho ngươi! Nó chắc chắn có ích với huyết mạch ẩn tính của ngươi!”
Cố Tuyết trong lòng ấm áp song vẫn kiên định lắc đầu: “Quý giá quá! Hơn nữa ta không có năng lực bảo vệ nó. A Thiên còn chưa khai mở huyết mạch mà, ngươi cần nó.”
Con mắt Cố Tuyết trong suốt nư làn nước, Đường Thiên nhếch miệng cười: “Ta chắc chắn không có huyết mạch gì rồi, nuốt cả máu Goblin với máu Vũ Nhân mà không có phản ứng gì. Cho ta cũng chỉ lãng phí thôi. Có nó không khéo A Tuyết không cần dùng phương pháp nguy hiểm như vậy cũng có thể khai mở huyết mạch.”
Dứt lời, Đường Thiên nhét người đá năm mắt vào tay Cố Tuyết: “Cứ thế đi.”
Sau đó không đợi Cố Tuyết nói gì, gã đã quay sang nhìn sắc trời rồi nói: “Cũng muộn rồi đó, về thôi.”
Đường Thiên nắm lấy Cố Tuyết bay lên trời.
Cố Tuyết cắn chặt môi không nói một lời.
Hai người vừa trở lại Cố gia đã thấy Murray sắ cmặt lo lắng, nụ cười trên khuôn mặt Cố Tuyết biến mất, bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Murray cười khổ đáp: “Vừa có tin nói năm ngày sau chấp sự đoàn họ Hứa sẽ tới Cố gia điêu tra trận chiến trên đường hôm trước, yêu cầu chúng ta phối hợp.”
Gương mặt Cố Tuyết hiện vẻ giận dữ hiếm thấy: “Cho dù gã Hứa Trường Thiên đó có là chấp sự tại sao Fillin này nhưng chuyện nội bộ Cố gia chúng ta nào tới phiên hắn nhúng tay?”
“Chấp sự là gì?” Đường Thiên sắc mặt hiếu kỳ.
Cố Tuyết cắn chặt môi, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ, giải thích: “Sao Fillin lệ thuộc vào Hắc Hồn, Hắc Hồn sẽ bố trí một tinh trưởng cai quản tinh cầu như Fillin. Dưới tinh trưởng có ba tới năm chấp sự. Sao Fillin khá nhỏ nên chỉ có ba chấp sự. Tinh trưởng và châp sự đều là cao thủ trong Hắc Hồn, thực lực cao siêu.”
Đường Thiên trợn tròn hai mắt: “Lợi hại đến đâu?”
“Rất lợi hại, bọn họ đều do cấp trên cử xuống. Xếp hạng của Hứa Trường Thiên trên sao Fillin là mười ba, cao hơn huynh đệ họ Hoa nhiều. Hơn nữa chấp sự có quyền thành lập chấp sự đoàn của bản thân. Chấp sự đoàn dưới trướng Hứa Trường Thiên tuy nhân số không nhiều, chỉ có mười người, thế nhưng không ai không phải cao thủ. Ba người đứng trong năm mươi hạng đầu, số còn lại cũng đứng trong khoảng một trăm.”
“Lợi hại vậy sao!” Đường Thiên hít một hơi lạnh. Ba người đứng trong năm mươi hạng đầu, nói cách khác thủ hạ Hứa Trường Thiên có ba cao thủ như anh em họ Hoa.
“Ừm! Theo lý mà nói chấp sự đoàn sẽ không tham gia vào sự vụ của gia tộc, đây là quy định bất thành văn của sao Fillin. Hàng năm chúng ta chỉ cần nộp đủ tiền cống là được.” Sắc mặt Cố Tuyết càng khó coi, nàng cố gắng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nói với Murray: “Chú Murray, chú hỏi thăm một chút xem vì sao chấp sự đoàn lại muốn tới Cố gia?”
Murray gật đầu đáp: “Được!”
Dứt lời không hề do dự lao nhanh ra ngoài.
Đường Thiên an ủi Cố Tuyết: “A Tuyết đừng sốt ruột quá, bọn họ mà định làm chuyện xấu gì ta sẽ đánh chúng một trận!”
Cố Tuyết miễn cưỡng mỉm cười: “Ừ. A Thiên, ta đi trước đã.”
Đường Thiên thấy vẻ lo lắng trong mắt Cố Tuyết bèn đáp: “Ừm, ngươi đi đi!”
Thấy sắc mặt hoang mang của Cố Tuyết, Đường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi bước vào nội viện tìm Lăng Húc đang luyện thương: “Này, Tiểu Húc Húc, ngươi biết chấp sự đoàn họ Hứa không?”
Lăng Húc ngừng tay nhíu mày: “Ngươi chọc phải chấp sự đoàn à? Đám đó là một lũ điên, rất phiền phức!”
Đường Thiên sắc mặt khinh bỉ: “Hóa ra ngươi sợ chúng!”
“Nói bừa!” Lăng Húc như mèo bị giẫm phải đuôi, nổi giận lôi đình: “Chúng là cái rắm gì! Ta chỉ xuất một thương cũng chọc thủng chúng như cái sàng rồi!”
“Một thương đã chọc thủng như sàng?” Đường Thiên nghe vậy ngạc nhiên nhưng nghĩ lại biển thương của Lăng Húc lại cảm thấy hình dung như vậy cũng thật chính xác.
Ngày thường thường xuyên bị Binh sỉ nhục nói móc tới mức nổi cáu nhưng trước mặt Lăng Húc Đường Thiên luôn ra vẻ thành thạo lão luyện.
“Murray nói năm ngày sau chấp sự đoàn Hứa Trường Thiên sẽ tới điều tra trận chiến trên đường lần trước.” Đường Thiên kể tin vừa nghe được ra.
Lăng Húc đang nổi giận bình tĩnh lại, trong mắt hiện vẻ chán ghét: “Hứa Trường Thiên? Trong ba chấp sự gã đó tham lam nhất! Hành xử thô bạo, châp sự đoàn dưới trướng hắn cũng chẳng tốt lành gì! Kẻ tới không có thiện ý!”
“Kẻ tới không có thiện ý...” Đường Thiên nghe vậy hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống: “Tốt nhất chúng nên biết điều một chút, nếu không đừng trách nắm đấm ta không nhận người!”
“Chẳng phải ngươi muốn tham gia thí luyện cửa sao à? Đắc tội Hứa Trường Thiên thì đừng mong thông qua.” Lăng Húc liếc nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên sắc mặt khinh bỉ: “Ta còn tưởng ngươi đã hối cải, tìm lại chính nghĩa, hóa ra vẫn vậy!”
Lăng Húc hảo tâm nhắc nhở lại bị Đường Thiên cười nhạo, lập tức nổi giận: “Tên khốn kiếp như ngươi cũng dám nói chuyện chính nghĩa tới ta? Ra đây! Đừng nói nhảm nữa! Đánh một trận xem ta có đâm mông ngươi thành tổ ong không...”
Đường Thiên liếc mắt phất tay, vô cùng tiêu sái xoay người rời đi, giọng nói vang vọng lại:
“Lớn tướng rồi mà lúc nào cũng chỉ biết mỗi đánh nhau, thiếu niên, thật chẳng có tương lai gì cả! Không chơi với ngươi nữa, ngươi nên học tập thiếu niên vĩ đại như thần đi. Ngươi biết vì sao đánh không lại ta không? Đừng có kiếm cớ, thiên tài có tới chín mươi chín phần trăm là mồ hôi...”
Sắc mặt Lăng Húc đỏ bừng, giận tới run người.
Lần trước Đường Thiên đánh thẳng hắn là nhân lúc hắn không cầm thương, song gã khốn kiếp này luôn lôi câu “đừng có kiếm cớ” ra nói làm hắn ấm ức tới nội thương.
Còn nữa, mồ hôi cái mả cha nhà ngươi! Ai tu luyện cả ngày, ai ra ngoài rong chơi...
Tên khốn nạn!!!
๑๑۩۞۩๑๑
Đùa bỡn Lăng Húc một lúc, tâm tình của Đường Thiên cũng tốt hơn nhiều, mọi phiền não đều quăng lên chín tầng mây, gã hoàn toàn không hề hay biết một số hành vi của gã đã bị lây nhiễm bởi Binh.
Vừa bước vào trại tân binh, Đường Thiên lại vứt hết chấp sự đoàn ra sau đầu, tất cả sự chú ý đều tập trung vào võ kỹ. Gã không tiến vào cốc đói bụng ngay mà khai triển tư thế tự tập luyện.
Năm tư thế của người đá mắt đỏ lúc sáng khiến gã có cảm giác rất đặc biệt.
Gã mô phỏng theo thế tay nâng hoa của người đá, ngay trong chớp mắt khi kết thành thủ thức, một luồng chân lực đột nhiên rung động, tuy rất nhỏ nhưng gã dám khẳng định không phải ảo giác.
Ồ, có điểm lạ đây!
Tinh thần Đường Thiên phấn chấn.
Năm thế tay gã đều nhớ rất rõ, mô phỏng thử từng cái. Mỗi thế tay lại có chân lực khác biệt phản ứng lại. Tuy phản ứng rất yếu ớt nhưng trực giác Đường Thiên vô cùng nhạy bén, vẫn nắm bắt được.
Suy nghĩ một chút, gã niết thế nâng hoa, ngưng thần tĩnh khí, không nhúc nhích.
Nửa giờ sua, đột nhiên một luồng khí ấm áp chậm rãi chảy từ huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân lên. Đường Thiên như ngâm mình trong ánh mặt trời, toàn thân ấm áp thoải mái khó tả, không khỏi mỉm cười.
Binh vẫn luôn để ý tới Đường Thiên.
Khi Đường Thiên bắt đầu mô phỏng, hắn nhíu mày. Hắn rất không tán thành chuyện Đường Thiên thử nghiệm lung tung mấy thứ không rõ thế này, vậy rất nguy hiểm. Thế nhưng hắn cũng không cản lại ngay, hắn chuẩn bị đợi Đường Thiên trắng tay trở lại mới giảng giải một chầu về mức độ nguy hiểm cho Đường Thiên.
Thế nhưng...
Khi nụ cười ấm áp đó xuất hiện trên gương mặt Đường Thiên, thân thể Binh bất giác chấn động, ánh mắt bừng sáng!
Trong nháy mắt vừa rồi, cảm nhận của hắn lại mất đi bóng dáng Đường Thiên!