Chiến Thần Bất Bại

Chương 243: Chương 243: Bài kiểm tra sơ khảo loại A




Kiểm tra loại A!

Sylar đương nhiên biết đây là gì, bài kiểm tra loại A là một trong số rất nhiều hạng mục kiểm tra của thi đấu, cũng là bài kiểm tra có độ khó cao nhất, thường được dùng để đối phó với những “người dự thi đặc biệt!”

Nếu đổi lại là Binh, Sylar chắc chắn sẽ cười nhạo cái bài sơ khảo loại A này. Thế nhưng Đường Thiên mới chỉ được huấn luyện có bảy ngày, làm thế nào qua được bài kiểm tra mức độ khó nhất này? Sylar không chỉ một lần nghe Binh khen ngợi thiên phú chiến đấu của Đường Thiên xuất sắc ra sao, vốn nàng còn trông mong Đường Thiên có thể tham gia thi đấu rồi từ từ tiến bộ theo từng trận đấu. Tuy chưa chắc đã tiến bộ được bao nhiêu nhưng ít ra hy vọng cũng lớn hơn nhiều.

Nhưng vừa vào đã găp phải bài sơ khảo loại A...

Vậy là phải dừng lại tại đây?

Sylar gầm lên: “Các ngươi có ý gì? Bài kiểm tra sơ khảo loại A chỉ dùng cho những người dự thi đặc biệt, vì sao…”

Nhân viên cao tuổi từ từ nói: “Có thể mang một bộ giáp rách nát tới dự thi đương nhiên là người dự thi đặc biệt rồi!”

Mọi người xung quanh cười ha hả.

Sylar sắc mặt đỏ bừng, nàng vốn là người thông minh, lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Xét từ góc độ chủ nhà, mang một bộ giáp máy rách nát tới dự thi rõ ràng là hành động khiêu khích. Giữa các hội thi đấu luôn có cạnh tranh, tuy loại cạnh tranh này không bộc lộ rõ rệt nhưng âm thầm phân cao thấp lại không ít.

”Người dự thi đặc biệt? Ý chỉ cao thủ à?” Đường Thiên bỗng hỏi xen vào.

Sắc mặt Sylar lại đỏ ửng lên, câu nói này của Đường Thiên khiến nàng xấu hổ gần chết, chỉ hận không có cái hố nào để chui vào. Tên khốn kiếp này… không hiểu tiếng người à? Về sau tuyệt đối không thể ra ngoài cùng thằng ngốc này!

”Ha ha ha ha!”

”Không được rồi! Ta cười đau cả bụng rồi! Ha ha ha…”

”Ta ta ta dừng không được… ha ha ha…”

Tiếng cười bùng lên xung quanh.

Vẻ mặt lão nhân viên giễu cợt, chậm rãi nói: “Đương nhiên, nhìn ngài quả giống một cao thủ!”

”Lợi hại! Cái này mà ngươi cũng nhận ra được!” Đường Thiên có vẻ giật mình.

”Ha ha ha ha…”

”Thằng nhóc này thật biết đùa!”

”Này, cao thủ, mau biểu diễn đi!”

. . .

Sắc mặt Sylar lúc xanh lúc đỏ, từ bé đến giờ chưa bao giờ nàng cảm thấy mất mặt như hôm nay. Tên khốn kiếp này! Trong lòng nàng bỗng có cảm giác bất lực, tình cảnh quẫn bách trước mắt khiến nàng cảm thấy khuất nhục mà lại không biết làm gì.

Lẻng kẻng, lẻng kẻng!

Tiêng bước chân kim loại nặng nề kèm tiếng mảnh giáp lay động. Lớp giáp ngoài rách nát của Lôi Tuyết khiến nó không khác gì một cái giá áo treo đầy rác rưởi.

Tiếng cười chợt yên tĩnh lại.

Nụ cười trên mặt nhiều người thu lại, bộ giáp máy rách nát này đi thẳng tới điểm xuất phát.

CHẳng lẽ thằng nhãi này định thử?

Nhiều người không khỏi xuất hiện suy nghĩ này, bài kiểm tra sơ khảo hạng A chuyên dùng để đối phó với những võ giả giáp máy cố ý khiêu khích, ít được vận dụng. Cho tới giờ mới chỉ được sử dụng có hai trăm bốn mươi chín lần, mà số lần vượt qua cũng chỉ có sáu.

Bởi vậy nó cũng được gọi là “bài sơ khảo tử vong”.

Có điều mới yên tĩnh được một lúc tiếng cười lại vang lên. Thằng ngốc này chắc còn chẳng biết bài sơ khảo hạng A là gì.

Có trò hay rồi!

Sơ khảo hạng A ngoại trừ độ khó cao còn có một điểm đặc biệt. Trong hồ nước có một bầy Bách Phệ Tế Xỉ Ngư, chúng chỉ lớn cỡ ngón tay hưng hàm răng cực kỳ sắc bén cứng rắn. Ngoại trừ thị ra, tất cả mọi thứ chúng đều rất hứng thú.

Chỉ cần rơi vào trong hồ, đám Bách Phệ Tế Xỉ Ngư này sẽ gặm sạch cả giáp máy, quần áo, vật dụng, giày tất, chỉ lưu lại một thân thể trần truồng.

Cái hồ này cũng được gọi là “hồ lột đồ”.

Sylar lập tức nhớ ra chuyện này, gấp giọng nói: “Đừng đi!”

Đường Thiên như không nghe thấy Sylar nói gì, cũng không hề cử động, Lôi Tuyết như tùy ý đứng trước vạch xuất phát. Tiếng lẩm bẩm của hắn không lớn nhưng lại theo gió truyền tới tai mọi người.

”Đúng là một hội thi đấu khiến người ta sôi trào nhiệt huyết! Thật khiến người ta sôi máu!”

Câu nói không đầu không đuôi này lại khiến người nghe ngây ra như phỗng, một lát sau bọn họ mới phản ứng lại, chẳng lẽ thằng ngốc này ngốc đến mức không nhận ra tiếng cười nhạo hay sao?

Bọn họ vùa định lên tiếng, Lôi Tuyết bỗng quay đầu nhìn sang lão nhân viên.

”Bắt đầu được chưa?”

Lão nhân viên ngẩn ra, hắn hoàn toàn không ngờ đối phương lại không hề hoảng loạn cũng không có ý định lùi bước. Đột nhiên trong lòng lão bỗng có dự cảm bất an, chẳng lẽ...

Hắn thầm lắc đầu, có lẽ nào? Thằng nhóc trước mặt chỉ là một gã chỉ số thông minh thấp tới mức khó lòng thấp hơn, làm sao qua được bài kiểm tra sơ khảo hạng A? Lão nhân viên làm việc ở đây đã hơn mười năm, đã qua ba lần thi đấu giao lưu, trong năm lần này lão chưa bao giờ gặp người dự thi nào qua được bài kiểm tra sơ khảo hạng A này. Sáu người thông qua trong truyền thuyết đã là chuyện từ không biết bao nhiêu năm trước rồi.

Chính nhờ có bài kiểm tra loại A này nên đại đa số nhưng người dự thi mơi không dám làm bậy.

Chỉ bằng thằng nhãi ngu ngốc này?

Lão nhân viên không khỏi xấu hổ thay cho nghi ngờ của mình vừa rồi. Thật không ngờ mình lại suýt bị một gã ra vẻ chế ngự!

Lão nhân viên không hề che giấu vẻ nhạo báng của mình, vờ vịt nói: “Vậy mời bắt đầu!”

Mọi người không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt hưng phấn nhìn vào trước hồ, đã nhiều năm rồi không ai khiêu chiến sơ khảo loại A, không ngờ hôm nay được tận mắt thấy, trò hay bắt đầu rồi!

”Bắt đầu được chưa?” Đường Thiên như đang xác nhận.

Lão nhân viên đáp: “Đã ba giây rồi!”

”Ba giây, thời gian qua nhanh quá…” Giọng nói đày cảm khái lơ lửng như lá rụng lơ lửng theo làn gió.

Sáu giây.

”Lôi Tuyết, chuẩn bị nhé.”

Rầm, Lôi Tuyết triển khai tư thế, mang theo tiếng mảnh vỡ leng keng dừng lại tại chỗ.

Mười giây!

Khán giả phía ngoài nín thở, phân nửa lộ vẻ thất vọng, nhưng người khác vẻ mặt “quả nhiên”. Theo bọn họ thấy, bộ giáp máy rách nát này chỉ cố ra vẻ, vốn không định thi thố thật.

Bị đùa bỡn rồi!

Một số người xoay mình chuẩn bị đi khỏi, sắc mặt thất vọng, không có trò vui để xem rồi.

Song ngay lúc này, một tiếng rống to như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người: “Lôi Tuyết!”

Một vòng sóng khí ầm ầm tủa ra, những mảnh võ giáp nát bươm trên người bộ giáp máy bị sóng khí thổi tung, dựng đứng cả lên. Lôi Tuyết rách mướp đột nhiên lộ vẻ hung ác như con mèo bị nhổ lông, nhếch miệng nhe răng, móng vuốt lặng lẽ vươn ra, một luồng sát ý hung hãn ầm ầm bủa khắp toàn trường!

Thân thể mọi người không khỏi cứng đờ!

Bọn họ không hề phát hiện sắc mặt mình đã trắng bệch như tờ giấy, bọn họ không hề phát hiện đôi chân mình đã run lên lẩy bẩy, bởi đầu óc bọn họ đều đã trống rôngx, bọn họ kinh hãi thất thần, sự tương phản mãnh liệt khiến không ai kịp chuẩn bị, hầu như tất cả mọi người đều bị chấn nhiếp.

Trong cảm giác mờ mịt đó, một tiếng xé gió sắc nhọn như mũi tên chui thẳng vào tai, tia chớp màu lam sáng chói xé tan tầm mắt bọn họ!

Vài tiếng kinh hô vang lên trong đám người!

”Nhanh quá!

Đây là một số võ giả ít ỏi không bị chấn nhiếp trong đám người, cũng là những cao thủ thực lực bất phàm! Song lúc này ngay cả bọn họ cũng không giữ được bình tĩnh, bọn họ không khỏi trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào tia chớp xanh lam kia, sắc mặt đầy khiếp sợ!

Thân hình màu xanh lam nhanh tới mức bọn họ không thể nắm bắt được!

Gió rít lên bên tai, trong mắt Đường Thiên hiện sắc màu, lửa giận bùng lên trong ngực như thiêu đốt gã, mỗi bô phận trên người đều nhưu bùng cháy.

Đám khốn kiếp này… dám chế giễu Lôi Tuyết!

Bọn họ dám chế giễu Lôi Tuyết.

Đây là nguyên nhân khiến gã tức giận, những ngày vừa qua gã cùng Lôi Tuyết cùng tiếp thu huấn luyện tàn khốc, cùng nhận biết bao đau đớn, trong lòng Đường Thiên, Lôi Tuyết đã là chiến hữu kề vai sát cánh cùng mình!

Mà hiện giờ Lôi Tuyết lại bị chế nhạo!

Gã không chấp nhận! Tuyệt đối không chấp nhận!

Xung phong!

Không ngừng xung phong!

Đây là thế xung phong mà Đường Thiên và Lôi Tuyết rút ra từ vô số lần vấp ngã, lúc này đã sắc bén như một thanh đao, hoàn mỹ tuyệt luân!

Thanh Hồn Phong bay lượn trong không trung nhanh chóng phóng lớn trong mắt Đường Thiên, trong lòng gã không hề sợ hãi cũng chẳng hề do dự hay chần chừ, hắn như một tử sĩ không e ngại tử vong giang hai tay ra dùng phong thái quyết liệt xông thẳng về phía bầy Thanh Hồn Phong.

Lôi Tuyết, tiến lên!

Đường Thiên gầm lên trong lòng, Lôi Tuyết đột nhiên tăng tốc, tia chớp xanh lam thẳng tắp càng thêm sắc bén kiên quyết, đâm thẳng vào bầy Thanh Hồn Phong.

Thanh Hồn Phong sợ hãi bay sang, song chúng cũng nhanh chóng phản ứng lại, hóa thành một áng mây đen đuổi theo Lôi Tuyết.

Đường Thiên xung phong điên cuồng như không nhận ra nguy hiểm đã tới, tiếp tục tiến bước. Xoạt, bầy Thanh Hồn Phng lao tới trước Lôi Tuyết, vô số Thanh Hồn Phong giơ châm đuôi sắc nhọn lên, ánh sáng xanh dùng tốc đọ mắt thường thấy được tụ tập về phía đuôi chúng.

Ngay bây giờ!

Đường Thiên gầm lên trong lòng, chân lực cuồn cuộn đưa vào Lôi Tuyết, Lôi Tuyết đang lao điên cuồng đột nhiên nhảy bật lên, nương theo thế xông tới, hai tay vung ra, thân thể khổng lồ xoay tròn như con quay.

Thanh Hồn Phong không ngờ bộ giáp máy rách nát này lai chủ động tấn công, không kịp đề phòng, lập tức bị cuốn vào cơn lốc màu lam này.

Chân lực cấp sáu bao phủ hai tay Lôi Tuyết, những mảnh vụn giáp cũng được bao phủ một lớp chân lực mỏng như từng lưỡi dao. Lôi Tuyết xoay tròn với tốc độ cao lập tức thành cái máy xay thịt đáng sợ!

Keng keng keng!

Tiếng kim loại va chạm dày đặc, trong bóng lam, vô số tia lửa lóe lên, vô số mảnh vụn của Thanh Hồn Phong bị vẩy ra. Một vệt sương màu xanh dài tới ba trăm mét lập tức hình thành.

Bóng lam không hề dừng lại, lao thẳng qua màn sương.

Đường Thiên đã giết tới đỏ cả mắt, suy nghĩ xoay chuyển, Lôi Tuyết giữa không trung hạ thẳng xuống, rầm, như một cái trống cổ, bước chân Lôi Tuyết đạp thẳng xuống mặt đất, thế xông cường đại khiến dưới chân nó bùng nổ, một vết rạn khổng lồ đường kính hơn bảy mét lập tức thành hình.

Nương theo chân lực từ dưới chân truyền lại, Đường Thiên xoay tròn, thuận thế bật lên.

Xung phong!

Chỉ trong chớp mắt, tốc độ của Lôi Tuyết lên tới cực hạn.

Một vệt sáng xanh lam chợt lóe lên rồi biến mất, chẳng khác nào một mũi tên xanh lam đâm thẳng vào trong đám bong bóng.

Dùng tốc độ mắt thường khó lòng nắm bắt xoay em vung quyền!

Bong bóng kim cương như thủy tinh ầm ầm nổ tung, hóa thành một bức tường mảnh vụn.

Bóng người màu xanh lam thế tới chưa ngừng lao thẳng tới hạ mạnh xuống đất, trong tiếng nổ ầm ầm vô số bụi bặm bay rợp trời, bóng người màu lam mơ hồ nguy nga bễ nghễ như con hung thú, lại tựa như một dũng tướng!

Không ai bì nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.