Chiến Thần Bất Bại

Chương 244: Chương 244: Tia Chớp Xanh




Toàn trường tĩnh mịch.

Bất luận đám người đang xem náo nhiệt, Sầm Tuyên, nhân viên phụ trách ghi danh hay Sylar đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn bóng dáng màu xanh mơ hồ không ai bì nổi kia.

Đầu óc bọn họ trổng rỗng.

”Cho hỏi, đã thông qua chưa?”

Giọng nói trầm trầm xuyên qua lớp bụi, vang vọng toàn trường.

Nhân viên công tác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng quay sang nhìn dụng cụ bấm giờ, sắc mặt như gặp quỷ, 17,6 giây!

Không… không thể nào...

Gã này lúc đầu lãng phí mười giây, vậy chẳng phải hắn chỉ mất có 7,6 giây?

7,6 giây vượt qua bài sơ khảo loại A, đùa đấy à? Đây chắc chắn là đùa rồi! Bọn họ ngơ ngác nhìn con số trên máy tính giờ, tinh thần hoảng loạn.

“Này, có vấn đề gì à?”

Giọng nói trầm trầm chậm rãi vang lên, chẳng khác nào con mãnh hổ đột nhiên dừng bước quay đầu lại.

Một khí tức sát phạt ập thẳng vào mặt.

Nhân viên công tác cảm giác như có một chậu nước đá dội thẳng vào đầu, máu huyết toàn thân cơ hồ đông cứng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Vẫn là lão nhân viên cầm đầu giàu kinh nghiệm, đối phương tỏa ra sát ý vô cùng hung hãn, hành động vừa rồi của bọ họ đã tự rước lấy phiền phức, nếu còn chần chờ, sợ rằng...

Lão nhân viên cố nén nỗi kinh hoàng, giọng run run đáp: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Thông qua!”

Sắc máu trong mắt Đường Thiên rút đi, lửa giận trong ngực cũng dẹp phân nửa, hắn lại khôi phục bình thường.

”Lôi Tuyết, làm tốt lắm!”

Hắn cổ vũ Lôi Tuyết.

Tín hiệu hồi âm của Lôi Tuyết khiến Đường Thiên hơi ngạc nhiên, Lôi Tuyết có vẻ cũng đã thay đổi.

Có điều Đường Thiên không mấy để ý, gã rảo bước tiến tới.

Rầm rầm.

Thân hình rách nát và tiếng bước chân vang vọng vào tai mọi người, song không ai cảm thấy buồn cười. Không ai còn cảm thấy Lôi Tuyết là cái giá áo treo đầy rác rưởi, tiếng ầm ầm chói tai kèm theo cảm giác lạnh lẽo khiến mọi người không khỏi liên tưởng tới dũng tướng khoác áo giáp lạnh băng và tiếng giáp trụ va vào nhau leng keng.

Lôi Tuyết chậm rãi bước đi, cảm giác ớn lạnh khiến người ta hít thở không thông.

Lôi Tuyết rách nát song không ai còn cảm thấy xấu xí, những vết rách, những đường lồi lõm kia thật chẳng khác nào những vết sẹo trên cơ thể người lính thân kinh bách chiến.

Những vết nứt vỡ kia như có ma lực khôn tả, bất giác thu hút ánh mắt mọi người.

Khiến người ta sợ hãi.

”Xin hỏi, tên của tiền bối và tên của bộ giáp máy này.” Lão già cung kính nói: “Dựa theo quy định, tiền bối ngài trở thành tuyển thủ trọng điểm thứ 99.”

Lão vẫn chưa quên chức trách của mình, tuy hành động lúc trước rất có khả năng tạo thành phiền phức cho hắn, nhưng hiện tại một kỷ lục nảy sinh lại khiến lão có cảm giác vinh hạnh.

Lão vội vàng giải thích: “98 tuyển thủ trọng điểm kia đã sắp xếp xong cho nên chỉ đành ủy khuất tiền bối tạm thời thành tuyển thủ trọng điểm thứ 99. Tuyển thủ trọng điểm không cần tham gia đấu loại, trực tiếp tiến vào vòng thi đấu chính.”

”Ta tên Lôi.” Giọng nói của Đường Thiên vang vọng từ trong bộ giáp máy ra, khiến toàn trường nghe được: “Nó tên Tuyết.”

Ý niệm kháng nghị của Lôi Tuyết truyền tới, nó khá bẫn mãn với việc Đường Thiên tách tên của mình ra như vậy, hơn nữa còn để lại cho nó phần nữ tính!

Đương nhiên, kháng nghị lập tức bị Đường Thiên lờ đi.

Một lúc sau, Đường Thiên khống chế Lôi Tuyết nhận lấy chứng nhận tuyển thủ trọng điểm sau đó bước tới bên người Sylar, nhấc Sylar đang ngây ra như phỗng lên, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Đối với Đường Thiên đây chỉ là một vòng sơ khải, gã không mấy để ý.

Gã hoàn toàn không biết tràng sơ khảo này tạo thành chấn động vượt xa sự tưởng tượng của gã.

Buổi tối cùng ngày.

Trong tràng sơ khảo loại A vây đầy người là người. Nhân viên công tác vẻ mặt cung kính đứng bên.

Mọt bộ giáp trắng bạc như tuyết bay tới vạch, một thanh niên tướng mạo anh tuấn chui từ trong ra, thần sắc nghiêm nghị: “Không được, ta không làm được.”

Tuy đã sớm chứng kiến tận mắt kết quả nhưng khi thanh niên tự thừa nhận vẫn tạo thành một hồi rối loạn.

Nam tử này là tuyển thủ trọng điểm số 23 trong trận thi đấu này, Cổ Minh Uy tới từ chòm sao Phượng Hoàng, giáp máy của hắn tên là Bạch Phượng Hoàng. Danh tiếng thực lực của hắn lan xa khá nổi tiếng trong khu vực Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc.

Cổ Minh Uy nhìn vào máy tính giờ, hắn mất 18,3 giây.

Nếu là lúc bình thường hắn chắc chắn rất thỏa mãn với thành tích này, thông qua sơ khảo loại A là một biểu tượng của thực lực. Song nghĩ tới gã tên Lôi kia chỉ mất có 7,6 giây, hắn không cách nào đắc ý.

Nếu không phải có vô số người chứng kiến, hắn thậm chí còn nghi ngờ thành tích này là giả.

7,6 giây! Cổ Minh Uy nghĩ tới nát cả đầu cũng không hiểu nổi võ giả giáp máy với giáp máy cỡ nào mới làm được tới mức này?

18,3 giây, đây là thành tích tốt nhất sau sáu lần thử của hắn, cũng là thành tích tốt nhất… chỉ dưới Lôi. Hắn càng thêm hiếu kỳ đối với Lôi lai lịch thần bí và bộ giáp Tuyết rách nát kia.

”Có cao thủ lợi hại như vậy từ bao giờ?” Một thanh niên khác thần sắc khó hiểu: “Chẳng lẽ là cường giả từ Mười Hai Cung Hoàng Đạo?”

Hắn là tuyển thủ trọng tâm số 65, Vệ Chí.

Cổ Minh Uy khôi phục tinh thần, lắc đầu đáp: “Chưa từng nghe nói.”

Hắn như đang suy ngẫm: “Thi đấu lần này sẽ thú vị đây.”

“Có mạnh đến mấy cũng sao hơn được Liễu Á Chi?” Vệ Chí không cho là đúng, ánh mắt nóng rực: “Giáp huyết mạch sau này mới là vương đạo! Ta phải nghĩ cách mua một bộ giáp huyết mạch mới được, xem ra phải qua lại với Liễu Á Chi rồi.”

Cổ Minh Uy lắc đầu: “Ta không thích giáp huyết mạch, quá cực đoan, đó không phải kỹ thuật máy móc nữa rồi!”

Câu nói của Cổ Minh Uy khiến không ít người đồng cảm, Liễu Á Chi mang theo Kim Cương đột nhiên xuất thế, đánh đâu thắng đó, giáp huyết mạnh lộ vẻ cường đại vô cùng, nhưng đồng thời cách sử dụng huyết mạch này cũng giống lực lượng tinh hồn thú, khiến nhhiều người yêu thích máy móc căm ghét.

Đó không phải kỹ thuật máy nữa rồi.

Đây là quan niệm phổ biến của những người này.

Vệ Chi không cho là đúng: “Chỉ cần cường đại là được.”

Cổ Minh Uy nhìn Vệ Chí, thản nhiên đáp: “Nếu vì cường đại, vậy cần gì trở thành võ giả giáp máy?”

Những người xung quanh nhìn về phía Vệ Chí đầy khinh bỉ. Kỹ thuật máy móc xuống dốc đã lâu, hiện giờ võ giả giáp máy cũng được, thợ máy cũng vậy đa số là những người yêu thích máy móc thật lòng.

Chiến lực của võ giả giáp máy kém xa võ giả.

Nói xong, Cổ Minh Uy không buồn nhìn Vệ Chí mặt mũi đỏ bừng, quay người ly khai.

Thành tích 18,3s của Cổ Minh Uy lập tức lan truyền, ngay Cổ Minh Uy cũng chỉ làm được có 18,3 s, vậy gã tên Lôi kia còn cường đại đến đâu?

Rất nhiều người vô cùng hối tiếc không được chứng kiến cảnh tượng truyền kỳ như vậy. Đám người đứng tại hiện trường lại như đã quên sạch chuyện mình cười nhạo Đường Thiên và Lôi Tuyết ra sao, giờ lại miêu tả lại với mọi người xung quanh sinh động như thật về tia chớp màu xanh lam hồi sáng.

Cứ thế, tuyển thủ trọng tâm số 99 Lôi có một danh hiệu hoàn toàn mới, Tia Chớp Xanh!

Không thể không nói thân phận tuyển thủ trọng tâm cũng thật tốt, Đường Thiên và Sylar không phí chút sức lực thuê được một căn nhà có thương khố, Sylar như hăng tiết vịt, ý chí sôi sục.

Sau biểu hiện kinh người của Đường Thiên tại bài sơ khảo loại A, nàng lại thấy được ánh rạng đông của tinh tệ, lập tức vùi đầu vào công việc

”Đã kiểm tra xong, kết cấu bên trong rất ổn định.” Sylar bất đắc dĩ nói: “Ta không ngờ các ngươi lại dày vò Lôi Tuyết thành như vậy, không mang rất nhiều tài liệu, không thể tu sửa ngoại hình, may mà kết cấu không bị ảnh hưởng!”

”Ngoại hình không quan trọng.” Đường Thiên không buồn để ý.

Thấy Đường Thiên nói vậy, Sylar cũng không đề cập tới nữa mà hỏi sang vấn đề khác: “Ngươi thật sự không cần cắm thẻ hồn tướng vào à? Lôi Tuyết có thể duy trì được ba tấm thẻ hồn tướng cấp năm hoặc một tấm thẻ hồn tướng cấp sáu đấy.”

Đường Thiên lắc đầu: “Không cần.”

Xét theo thực lực, Lôi Tuyết vốn không cách nào phát huy thực lực của Đường Thiên. Ví dụ như Hỏa Liêm Quỷ Trảo là võ kỹ cấp bảy, Lôi Tuyết không chịu nổi. Nếu Đường Thiên cố tình sử dụng Hỏa Liêm Quỷ Trảo, Lôi Tuyết sẽ vì áp lực quá lớn mà giải thể.

Thiết kế của Lôi Tuyết chỉ thừa nhận được võ kỹ cấp năm, võ kỹ cấp sáu cũng đã khó khăn rồi.

Cũng may võ kỹ cấp năm Đường Thiên có Đại Bi Chưởng, Đàm Thối và Tuyền Qua Tán Thủ.

Mức độ ăn ý của gã và Lôi Tuyết giờ đang rất cao, khi thi triển ba loại võ kỹ này uy lực kinh người, có thể đấu với võ kỹ cấp sáu. Đây là điểm cường đại của giáp máy, trong phạm vi chịu tải được nó sẽ tăng cường uy lực võ kỹ.

Nói tới thẻ hồn tướng Đường Thiên lại nhớ tới tấm thẻ nhận được từ chỗ Ẩn Kiếm Thánh. Mọi người đều suy đoán trong đó có thể có truyền thừa Thôn Quang Thiết Quyền, nhưng gã vẫn không sử dụng.

Gã lấy tấm thẻ ra, trên thẻ là một cặp mắt phẫn nộ.

Đây có lẽ là tấm thẻ hồn tướng kỳ lạ nhất mà gã từng gặp.

Có điều hồn khu không thích hợp sử dụng thẻ hồn tướng, suy nghĩ một lát, gã quyết định thu tấm thẻ này lại.

Gã quay sang tu luyện cùng Lôi Tuyết, vừa bắt đầu Đường Thiên lập tức phát hiện thay đổi của Lôi Tuyết, võ hồn Lôi Tuyết dường như cường đại hơn.

Chẳng lẽ võ hồn giáp máy cũng cường hóa được?

Đường Thiên tinh thần phấn chấn, nếu thật sự cường hóa được, vậy uy lực của Lôi Tuyết chắc chắn sẽ càng thêm lợi hại.

Đường Thiên vội quay sang hỏi Sylar.

Sylar giải thích: “Đúng là có thể cường hóa, giáp máy mới cũng như bí bảo ngôi sao, có một số bí bảo ngôi sao có thể cường hóa được, Lôi Tuyết đương nhiên cũng cường hóa được.”

Tinh thần Đường Thiên phấn chấn, gã nhớ lại Thiên Lô Quyền Sáo của mình từng lột xác, bộ giáp Khổng Tước của mình cũng từng lột xác.

Vậy nếu mình dùng võ hồn bản thân tôi luyện Lôi Tuyết, vậy chẳng phải có thể cường hóa Lôi Tuyết?

Dường như nhận ra suy nghĩ này của Đường Thiên, Sylar không cho là đúng: “Đây chỉ là một bộ giáp mmáy cho đợt thi đấu này, sau này nếu ngươi cần ta có thể chế tạo cho ngươi một bộ giáp máy cường đại hơn. Cấu trúc nó có hạn, ngươi có cố cường hóa thế nào cũng chỉ hữu hạn mà thôi.”

Đường Thiên lại rất chân thành: “Có thể tăng được chút nào hay chút đấy.”

Dứt lời gã kích động chạy sang phía Lôi Tuyết, nghĩ cách cường hóa nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.