Trại tân binh trống trải, chỉ có mình Đường Thiên.
Gã thở dài một hơi, tâm tình rất tệ, thất thủ liên tục khiến hắn nếm được mùi thất bại đã lâu không gặp. Gã đi lung tung trong trại tân binh chẳng hề có mục đích, một làn khói màu đen trong Võ Hồn Điện đột nhiên thu hút sự chú ý của gã.
Làn khói màu đen ẩn chứa một cặp mắt đầy tức giận.
Đường Thiên sửng sốt, đây chẳng phải tấm thẻ kia à? Binh thả tấm thẻ kia ra lúc nào vậy?
Làn khói đen như không thấy Đường Thiên, không hề nhúc nhích. Đường Thiên nghiêng đầu quan sát một lúc, không thấy đầu mối gì đành bỏ qua, chờ Binh về là biết. Đường Thiên lắc đầu, rũ sạch cảm giác thất bại và buồn bực trong lòng ra sau đầu, hít sâu một hơi, ánh mắt lại trở nên dứt khoát, khóe miệng cong cong thành một nụ cười vừa tự giễu vừa kiên quyết như sắt thép.
Thất bại mới là chuyện mình quen thuộc nhất!
Chẳng phải nó đã sớm thành chuyện thường ư?
Kẻ địch quen thuộc như vậy làm sao đánh ngã được mình.
Nhận thua ư? Những từ nực cười đó tuyệt đối không xuất hiện trên người thiếu niên như thần, bất luận trước kia hay hiện tại!
Tiêu diệt nó!
Đường Thiên xiết chặt nắm đấm, xoay người đằng đằng sát khí bước về phía Vẫn Thạch Thiên.
Không biết bao lâu sau, Đường Thiên lại bị Hạc gọi ra, lúc này mới biết đã qua mười ngày, Đường Thiên giật mình, gã đã ở trong trại tân binh ba mươi ngày, tu luyện suốt bốn mươi ngày.
“Tin tốt là chúng ta đã tiến vào chòm Sài Lang.” Hạc nói tiếp: “Tin xấu là chúng ta đã bị người ta theo dõi, qua con sông trước mặt...”
“Bị người khác theo dõi?” Đường Thiên sắc mặt mờ mịt, gã còn chưa khôi phục từ trạng thái tu luyện.
Ầm!
Cỗ xe rung chuyển kịch liệt.
Bị tấn công rồi!
Ánh mắt Đường Thiên mờ mịt, đột nhiên sáng lên sắc máu. Nếu nói lúc trước gã là một con sư tử chưa tỉnh ngủ, vậy lúc này con hùng sư đã bước sang trạng thái chiến đấu.
Tương phản mãnh liệt đó xảy ra chỉ trong chớp mắt, Hạc tận mắt thấy cảnh tượng này cũng phải rùng mình.
Đường Thiên biến mất ngay trước mắt hắn.
Hạc vội vàng lao tới chỗ rìa cỗ xe, Đường Thiên đã hóa thành một chấm đen nhỏ, gã trực tiếp nhảy xuống.
“Giết!”
Bên dưới vang lên một tiếng quát lớn, xoạt xoạt xoạt, năm mũi tên đồng mang theo tiễn mang màu xanh lá vẽ ra năm veẹt ánh sáng màu xanh lục đánh thẳng tới Đường Thiên giữa không trung.
Năm mũi tên đồng phân thành các hướng bao phủ lấy Đường Thiên, kể cả hướng gã né tránh khiến Đường Thiên không còn không gian tránh né.
Đường Thiên rơi từ trên không xuống lọt vào thiên la địa võng do mũi tên đối phương bày ra. Gã đột nhiên co người ôm gối, thân thể co lại thành một khối, tránh khỏi bốn mũi tên, chỉ một mũi duy nhất đánh vào giữa Huyết Trùng Thuẫn.
Tiếng kim loại va chạm không hề vang lên, một mũi tên mang đầy kính lực lướt sát qua tấm thuẫn.
Đám người Sài Lang đang mai phục biến sắc.
Ầm!
Đường Thiên thoát khỏi đòn đánh lén rơi thẳng xuống mặt đất, vô số vết nứt lan ra dưới chân gã. Gã chỉ hơi ngừng lại một chút, vừa rơi xuống đất đã lập tức biến mất. Tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi, bảy tám gã Sài Lang bị đánh bay, sắc máu lập lòe giữa không trung, thân hình thiếu niên như ảnh lướt nhanh qua gió.
Trên bầu trời, con ngươi Hạc co rụt lại.
Đường Thiên vung mũi nhọn trên tấm thuẫn như từng lưỡi đao màu trắng vô cùng sắc bén. Những mũi nhọn sắc bén này không phải chân lực phóng ra tạo thành mà là không khí được nén ở mật độ cao.
Thân thể tám gã Sài Lang này bị đánh bay, rơi xuống đất, những mũi nhọn này mới biến mất trong không khí.
Chỉ mười giây ngắn ngủi, chiến đấu đã kết thúc.
Đường Thiên mang theo Huyết Trùng Thuẫn đẫm máu trở lại cỗ xe. Thần sắc gã hờ hững như vừa rồi chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, chỉ mình giọt máu trên tấm thuẫn như lặng lẽ thuật lại chuyện vừa xảy ra.
Sát tính nặng nề...
Đường Thiên vừa dùng võ kỹ gì...
Hạc vôc ùng rung động, sự quả quyết và tàn nhẫn mà Đường Thiên biểu hiện ra khiến hắn gần như cho rằng mình đnag đứng trước mặt một người khác. Lúc bình thường Đường Thiên luôn mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời. Gã này... thật khiến người ta không hiểu nổi.
Sắc máu trong mắt Đường Thiên rút đi với tốc độ mắt thường cũngt hấy được, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt gã cũng tan rã như lớp băng, biến mất không còn tăm hơi.
“Buồn ngủ quá...” Ánh mắt Đường Thiên ngập nước, gã ngáp một cái rồi nằm lăn ra bong xe, ngáy o o.
Vết máu trên Huyết Trùng Thuẫn cũng bị tấm thuẫn này hút vào, ánh mắt Hạc ở bên cạnh lộ vẻ e dè, xem ra tấm thuẫn trông rất bình thường này cũng là một món đồ bất phàm.
Cỗ xe chạy không ngừng, gió rít qua bên tai.
Vài phút sau.
Ba bóng người xuất hiện bên tám thi thể, cẩn thận tra xét.
“Thật độc ác!” Một kẻ trong đó không nhịn được kêu lên thán phục.
“Thậm chí không kịp tổ chức đợt tấn công thứ hai. Chỉ do một người làm, vết thương cùng một loại, thời gian chiến đấu cực ngắn, bọn họ bị giết chết cùng một lúc.” Một người khác trầm giọng nói.
“Quả nhiên không hổ danh cường giả Thiên Bảng!”
“Xem ra còn mạnh hơn sự tưởng tượng của chúng ta...”
“Chúng ta cần đuổi theo bọn họ...”
๑๑۩۞۩๑๑
Núi cao trăm trượng, trên đỉnh núi là một phiến đất bằng phẳng như bị thứ gì cắt qua, bốn bề là dốc núi, không đươinfg đi lên. Nhìn xuống dưới, mặt đất như một chấm đen nhỏ, vô số phòng ốc cửa hàng phủ kín mặt đất, vô số người đi qua đi lại.
Ngọn núi này không ngờ lại ở chính giữa tòa thành.
Đây là đỉnh Bá Võ nổi tiếng khắp chòm Sài Lang!
Đỉnh Bá Võ là nơi ẩn cư của lão đại Bá Võ – Ô Thiết Vũ, cả ngọn núi chỉ có đá với đá, không có gì khác. Song lúc này trước mặt Ô Thiết Vũ lại là một nam tử đeo mặt nạ, trên mặt nạ là một cặp môi dày đỏ chót, như đang cười nhạo thế gian.
“Ta không hứng thú gì với chuyện này.” Ô Thiết Võ lắc đầu, thân hình hắn cao lớn, toàn thân như được đúc bằng thép, đầy lực lượng cuồng bạo, ánh mắt hắn híp lại sắc bén như đao.
“Ha ha ha!” Giọng nói đầy ẩn ý vang lên sau tấm mặt nạ: “Chẳng lẽ Ô lão đại cũng sợ?”
“Ta đã điều tra, hắn tên Đường Thiên, vừa được xếp hạng 9637, bên cạnh hắn còn hai cường giả Thiên Bảng, ta không cần thiết phải trêu chọc cường giả như vậy.” Ô Thiết Vũ thần sắc lạnh nhạt.
Ngoài dự đoán của hắn, nam tử mang mặt nạ lại gật đầu: “Chọc vào kẻ địch như vậy quả thật phiền toái. Nhưng trên thế giới này làm gì có chuyện gì không phiền toái? Lợi lộc càng lớn phiền toái cũng càng lớn, chẳng phải sao?
Trong tay hắn bỗng nhiều thêm một đôi tay gấu màu bạc, đôi tay gấu này trông có vẻ rất đáng yêu, lóng lánh ánh bạc. Song vừa lấy ra, khí tức cường đại lập tức bao phủ toàn trường, ánh mắt Ô Thiết Vũ trợn tròn, hít thở cũng khó khăn.
“Chắc hẳn Ô lão đại cũng biết vật này, một trong bảy món bảo khí của chòm sao Tiểu Hùng, Địa Hùng Đào. Đừng nói bí bảo của Cực Địa Ngũ Vực, ngay cả bí bảo của Xích Đạo Thập Điện cũngc hẳng là gì. Nhưng so sánh ra bảo khí vẫn mạnh hơn, Cực Địa Ngũ Vực, năm tinh vực, bảo khí cấp bạc chỉ có ba mươi ba món, mười một món thất tung, chỉ còn lại hai mươi hai bảo khí. Mà Địa Hùng Đào là một trong số đó, giá trị của nó chắc không cần ta nói rõ?”
Ánh mắt Ô lão đại đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Địa Hùng Đào này quả thật rất quý giá, tại Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, nó tuyệt đối là sát khí. Ô lão đại cũng hiểu rất rõ giá cả thị trường, cho dùng đệ nhất nhân trên chòm sao Sài Lang, Khang Đức, trên tay cũngc hỉ có một bảo khí cấp bạc của Bắc Thiên Thập Cửu Châu.
Mặc dù thực lực của hắn hơi yếu hơn Khang Đức, nhưng nếu có Địa Hùng Đào tương trợ, hắn tin rằng mình chắc chắn sẽ chiến thắng Khang Đức!
Bảo khí chênh nhau một cấp, uy lực cũng cách nhau khá xa.
Bảo khí cấp bạc của Cực Địa Ngũ Vực, trên thị trường có tiền cũng chẳng mua được.
“Mặc dù chuyện này có hơi phiền toái, nhưng phiền toái nào hơn được Địa Hùng Đào? Ô lão đại, ngài thấy đúng không?” Nam tử mang mặt nạ cười khẽ một tiếng.
“Không sai!” Ô lão đại đột nhiên nhếc miệng cười: “Chuyện gì cũng có giá của nó, ta chấp nhận cái giá của ngươi.”
“Ô lão đại quả thật hào sảng!” Nam tử đeo mặt nạ bình tĩnh nói: “Nhưng có lời ta phải nói trước, mọi thứ trên người Đường Thiên đều là chiến lợi phẩm của ta.”
Ánh mắt Ô lão đại lập lòe ánh sáng: “Được!”
“Vậy mời tới ký kết khế ước võ hồn.” Nam tử đeo mặt nạ điềm nhiên như không.
“Khế ước võ hồn!” Trong lòng Ô lão đại thầm thót lại.
“Chẳng lẽ Ô lão đại còn nghi vấn gì? Ta tin rằng Ô lão đại không phải kẻ lòng tham không đáy, một món bảo khí Cực Địa Ngũ Vực chắc cũng đủ mua một mạng người rồi chứ.” Nam tử đeo mặt nạ vẫn nói điềm nhiên như không, song trong giọng nói lại lộ ra một khí tức lạnh lẽo thấu xương.
Ô lão đại biến sắc, lại nhanh chóng khôi phục như thường: “Được rồi, khế ước võ hồn.”
Ký kết khế ước võ hồn xong, nam tử đeo mặt nạ nhẹ nhàng đưa Địa Hùng Đào tới trước mặt Ô lão đại: “Nó là của ngài.”
Ô lão đại nhìn bàn tay gấu xinh xắn lấp lánh ánh bạc trước mặt, hít thở đột nhiên dồn dập, khi ngón tay hắn chạm vào bàn tay gấu mềm mại lạnh như băng, vẻ vui mừng rốt cuộc cũng không thể giấu nổi nữa.
Khi hắn đeo hai bàn tay gấu màu bạc này lên, một khí tức kinh người chợt bùng nổ từ cơ thể hắn!
Khí tức của gấu!
Khí tức đặc trưng của bá chủ rừng rậm, một khí tức hung tàn chấn nhiếp lòng người àm ầm tỏa ra bốn phương. Cho dù nam tử đeo mặt nạ cũng không nhịn được phải lui lại phía sau vài bước.
Lực lượng kinh người từ bàn tay gấu chảy vào cơ thể hắn, máu huyết của Ô lão đại cũng nóng lên, cảm giác hiếu sát khát máu nổi lên trong lòng, mọi thứ trong tầm mắt như hiện thêm sắc máu. Dòng máu nóng bỏng từ từ chảy xuôi, sự tự tin của bá chủ rừng rậm truyền vào thân thể hắn.
Lúc này, bất cứ kẻ địch nào xuất hiện trước mặt hắn cũng tin tưởng có thể phá tan đối thủ thành từng mảnh nhỏ!
Ô lão đại nhắm mắt lại, sắc mặt hưởng thụ.
Cảm giác cường đại thật khiến người ta mê muội.
Một nụ cười nhếch lên từ khóe miệng hắn, kéo dài lên gò má như làn sóng gợn, hắn cất tiếng cười to.
“Ha ha ha ha! Khang Đức, lần này không ai cứu được ngươi rồi! Ngươi chắc chắn phải chết!”
Nam tử đeo mặt nạ lên tiếng nhắc nhở: “Giết Đường Thiên nó mới thuộc về ngươi.”
Ô lão đại híp mắt lại, ánh mắt lộ ra sát ý lạnh băng, nhưng hắn vẫn cười khẽ một tiếng:
“Yên tâm, hắn đã là người chết, bọn họ sẽ không còn ai sống sót.”