“Đây là tình báo liên quan tới chòm sao Sài Lang và phân tích của chúng ta, cuối cùng là tuyến đường được định ra.” Giọng nói ôn nhu của Tỳ Ba tựa như làn gió nhẹ.
Ma Địch thương tiếc nhìn cô bé bệnh tật quanh năm này, trong lòng không khỏi thở dài. Mấy ngày nay tâm trạng Đinh Đang cũng rất tệ, bởi đã thử nghiệm, giọt máu kia cũng không có tác dụng, điều này đả kích Đinh Đang khá nhiều, song Tỳ Ba lại luôn thờ ơ.
Mọi người vô cùng thân mật với hai tỷ muội, Sylar sau khi nghe chuyện về Tỳ Ba lại khóc hết nước mắt, ngay cả Binh ý chí sắt đá cũng khách khí với cô bé hơn nhiều.
Mặc dù tâm trạng Đinh Đang rất tệ nhưng nàng vẫn không quên công việc của mình.
Quả nhiên không hổ danh nhân viên tình báo chuyên nghiệp, tin tức về chòm Sài Lang về mọi phương diện nhanh chóng được Đinh Đang sưu tầm. Nhưng hành động tiếp theo của Đinh Đang lại khiến mọi người đều bất ngờ.
Đinh Đang chuyển hết lượng tin tức khổng lồ đó sang cho Tỳ Ba.
Mãi tới lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện Tỳ Ba vốn nhu nhược như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay lại có năng lực phân tích không ai sánh nổi. Những tin tức nhiều như biển tới tay nàng lại được quy nạp tổng kết ovứi hiệu suất nhanh chóng kinh người, cuối cùng hình thành một báo cáo.
Năng lực phân tích cường đại tới mức kinh khủng của Tỳ Ba lập tức khiến hai người ý thức được giá trị kinh người của nàng, Sylar và Binh.
Sylar nhanhc hóng ném kế hoạch tòa thành đồng xanh khổng lồ sang cho Tỳ Ba, vài ngày sau, một báo cáo được hoạch định mạch lạc rõ ràng đưa tới tay Sylar. Sylar vôc ùng vui mừng nhào tới ôm Tỳ Ba hôn một cái, Tỳ Ba tay chân luống cuống xấu hổ tới hai tai cũng đỏ bừng.
Mà đồng thời, Tỳ Ba cũng trở thành thành viên trung tâm trong đoàn tham mưu của Binh, mặc dù tới giờ toàn bộ chỗ “đoàn tham mưu” đó chỉ có hai người Binh và Tỳ Ba.
Mặc dù Tỳ Ba không có kinh nghiệm thực tế nhưng kiến thức phong phú rộng lớn, phân tích tình báo lâu ngày hình thành tầm mắt rộng rãi khoáng đạt, lại thêm đầu óc thông thái không ai sánh nổi, Binh đem tất cả những chuyện vụn vặt ném hết cho nàng, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào kế hoạch doanh trại huấn luyện của mình.
Trong thời gian ngắn, Tỳ Ba nhu nhược đã nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Giúp Tỳ Ba chữa bệnh cũng trở thành một trong những nhiệm vụ quan trọng của mọi người trong thời giant ới.
Thành Tam Hồn hôm nay tụ tập nhiều cao thủ, Manh Huyền lão nhân cũng cùng Nha Phó cũng tới đây, thêm Ma Địch và Binh, thế lực bình thường khó lòngc hống lại. Tay cầm hơn hai tỷ tinh tệ, cao thủ nhiều như mây, thợ máy bậc thầy tọa trấn, nhân viên tình báo và nhà phân tích chuyên nghiệp, phối trí ký lưỡng vô cùng.
Kế hoạch thành lũy đồng xanh nhanh chóng triển khai và mở rộng.
Trong mọi người nhàn nhã nhất có lẽ là Ma Địch, hắn trở thành người đưa thư giữa thành Tam Hồn và Đường Thiên.
Đường Thiên nhận chỗ tài liệu Ma Địch đưa tới, nghiên cứu cùng Hạc. Lăng Húc vốn không kiên nhẫn nổi với loại chuyện này, hơn nữa sau lần thất bại dưới tay Đường Nhất, hắn càng nghện một cục tức, tu luyện điên cuồng.
Mà đối tượng đấu luyện với hắn chính là Đường Nhất.
Đường Nhất không được thông minh, nhưng có một ưu điểm là chấp hành tuyệt đối mệnh lệnh của Đường Thiên. Khi đấu luyện không hề nương tay, hành hạ Lăng Húc chết đi sống lại.
Đường Thiên và Hạc lại nghiên cứu tuyến đường, không thể không nói có nhân viên chuyên nghiệp quản lý cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Đường Thiên không còn cảm giác hai mắt như mù lúc tước, tư liệu về Sylar được đưa tới vô cùng chính xác, tỷ mỷ, cụ thể.
“Chòm Sài Lang rất loạn.” Mặc dù lúc trước Đinh Đang đã nói nhưng khi Đường Thiên đọc tư liệu về chòm sao Sài Lang vẫn giật mình vì sự hỗn loạn của nó.
Chòm sao Sài Lang còn được gọi là vạn ác chi địa.
Người Sài Lang trời sinh hung ác lạnh lùng, tàn bạo vô tình, cho dù trong mắt những chòm sao khác trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, chòm sao Sài Lang cũng là vùng đất hoang dã chưa được khai hóa. Nơi này gần như không có những tuyến đường thươnng mại, hàng nămc hinhc hiến chém giết, ngăn cách cùng thế giới bên ngoài.
Chòm sao Sài Lang cằn cỗi ít đặc sản, điều này khá giống với chòm sao Ô Nha, nhưng điểm bất đồng là chòm sao Ô Nha vốn hoang vắng còn chòm sao Sài Lang nhân khẩu cực kỳ đông đúc. Điểm mà người của sao Sài Lang khiến người của những tinh cầu khác sợ hãi là khả năng sinh sản cường đại của họ. Chòm sao tuy nhỏ nhưng nhân khẩu đông đúc, chòm sao Sài Lang đương nhiên chịu cảnh hỗn chiến liên miên.
Thế lực lớn nhỏ trên chòm sao Sài Lang quá nhiều, nhưng đại thể chia làm ba thế lực lớn, Ngân Nguyệt, Thiên Câu, Bá Võ.
Ba tổ chứng phân biệt ứng với ba cường giả Thiên Bảng, mỗi người hùng cứ một phương, cao thủ dưới trướng nhiều như mây. Giữa ba thế lực mặc dù chinh chiến không thôi nhưng vẫn kiềm chế lẫn nhau.
Lãnh tụ của Ngân Nguyệt là Khang Đức, thủ lĩnh Thiên Câu là Hoài Bạch Hoa, còn lão đại của Bá Võ là Ổ Thiết Vũ. Ba người đều là cường giả Thiên Bảng, Khang Đức hạng 9256, Hoài Bạch Hoa hạng 9278, Ổ Thiết Vũ hạng 9293, thứ hạng cực kfy gần nhau, thực lực cũng sàn sàn như nhau.
Dưới quyền tam đại thủ lĩnh cũng không thiếu cường giả Thiên Bảng. Ngân Nguyệt cường đại nhất, có năm cường giả Thiên Bảng, hai thế lực khác cũng có bốn cường giả Thiên Bảng.
Chòm sao Sài Lang nho nhỏ lại có tới mười sáu cường giả Thiên Bảng, còn cường đại hơn chòm sao Ô Nha không biết bao nhiêu lần. Nhưng chòm sao Sài Lang thực lực tuy mạnh nhưng lại không có dục vọng khuếch trương. Trong cơ thể người Sài Lang phần lớn đều sinh ra huyết mạch đặc thù, nhưng những huyết mạch này cần một thứ đặc biệt để đánh thức.
Đó là suối máu thức tỉnh.
Mỗi con suối thức tỉnh đều vôc ùng trân quý. Ba thế lực có thể xưng hùng tại chòm sao Sài Lang ngoại trừ thực lực mạnh mẽ còn vì bọn họ có được suối máu thức tỉnh.
Suối máu thức tỉnh chỉ tồn tại trên chòm sao Sài Lang, nó đỏ rực như máu, chính loại nước suối này có khả năng kích hoạt huyết mạch trong cơ thể người sao Sài Lang.
“Rất mạnh.” Hạc cũng phải giật mình, so sánh ra,c hòm sao Thiên Hạc thật quá yếu ớt.
Cho tới giờ, chòm sao Thiên Hạc đều không có một cường giả Thiên Bảng. Chỉ riêng mười lăm cường giả Thiên Bảng của chòm sao Sylar cũng đủ giết chòm sao Thiên Hạc máu chảy thành sông. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, muốn phục hưng chòm Hạc Phái tất nhiên cần phục hưng chòm sao Thiên Hạc. Hắn đã đưa yếu quyết Hạc Thân Kình về môn phái, nhưng muốn phục hưng cũng không dễ dàng như vậy.
Đường Thiên lại chẳng hề để ý tới chuyện này: “Cứ đánh là được.”
“Mục tiêu của chúng ta là tới trấn Tây Thanh ở ngốia o sáng nhất phía đông, qua cửa sao ở nơi đó vào chòm sao Kình Ngư.” Hạc sắc mặt nghiêm nghị: “Vậy tức là phải đi qua cả ba thế lực. Người sao Sài Lang cực kỳ căm thù kẻ ngoại lai, chúng ta không cần ôm tâm trạng may mắn.”
“Này, Tiểu Hạc Tử, chẳng lẽ ngươi sợ?” Đường Thiên bất mãn nhìn Hạc.
Hạc thản nhiên đáp: “Ta đã chuẩn bị để chiến đấu.”
Đường Thiên xiết chặt nắm tay, hai mắt tỏa sáng: “Ai dám cnả đường chúng ta giết sạch là được. Ta không giỏi động não, nhưng đánh nhau? Ta không sợ.”
Sắc mặt hắn đương đương đắc ý khoe khoang với Hạc: “Tiểu Hạc Tử, giờ ta hạng 9637 trên Thiên Bảng rồi đấy.”
Không riêng gì Đường Thiên, Lăng Húc và Hạc cũng bước vào Thiên Lộ Bảng, Hạc xếp hạng 9771 còn Lăng Húc hạng 9789. Bị xếp cuối trong ba người, Lăng Húc cực kỳ khó chịu, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn ra sức tu luyện.
“Thật không may.” Hạc nói trúngt im đen: “Chòm sao Sài Lang có mười lăm cường giả Thiên Bảng, có mười ba người thứ hạng cao hơn ngươi. Càng bất hạnh hơn, mười ba người này là người của ba thế lực lớn.”
“Hừ! Yên tâm đi, thiếu niên như thần chắc chắn sẽ đánh bọn họ té đái!” Dứt lời, Đường Thiên xoay người bỏ đi: “Tới lúc tu luyện rồi!”
Đường Thiên bước vào trại tân binh, bắt đầu tu luyện nghiêm túc.
Trừ những chuyện cần thiết phải làm, thời gian còn lại Đường Thiên đều tu luyện, liều mạng tu luyện. Bản thân không đủ thông minh, rất nhiều chuyện gã không thể quyết định, nhưng cũng có chuyện gã quyết định được, đó là tu luyện, những khắc khổ đó là của chính gã.
Gã không sợ chiến đấu, vì gã bỏ ra nhiều mồ hôi hơn so với bất cứ ai.
Có chòm sao Nam Thập Tự giúp đỡ, có thẻ hồn tướng tốt như vậy, còn lý do gì để không dốc sức liều mạng?
Tu luyện vô cùng khô khan và nhàm chán, nhất là tu luyện cường độ cao, càng khô khan, càng nhàm chán, nhưng Đường Thiên đã sớm quen thuộc. Mặc dù trong cơ thể có Thiên Thanh Đan Hạc nhưng Đường Thiên vẫn không buông lỏng tu luyện chân lực. Sau khi có đá ngôi sao, tốc ođọ của Đường Thiên thay đổi hẳn.
Cùng tiến bọ rõ rệt còn có Không Khí Thuẫn Kích Thuật và Tàng Phong.
Đường Thiên tu luyện Không Khí Thuẫn Kích Thuật trong một căn phòng chuyên tu, trong đó khăp nơi trôi nổi đầy những viên đá, số lượng kinh người, như một biển đá. Tất cả nhữngv iên đá này lớn nhỏ bất đồng, vận động không hề có quy luật, tốc độ cực nhanh, Đường Thiên cần dùng Huyết Trùng Thuẫn trong tay ngăn cản tất cả những viên đá bắn về phía gã.
Căn phòng tu luyện này có tên Vẫn Thạch Thiên, chuyên dùng để tu luyện những võ kỹ phòng ngự, có ba độ khó cao trung thấp, là do Đường Nhất giới thiệu cho Đường Thiên. Đường Nhất là thượng sĩ, đương nhiên hiểu biết về trại tân binh.
Lần đầu tiên Đường Thiên bước vào Vẫn Thạch Thiên, gã bị những tảng đá bay khắp trời này làm cho giật nảy mình.
Đường Thiên nhanh chóng nếm mùi lợi hại. Ngày đầu tiên khi bước từ trong gian phòng ra, toàn thân gã đầy những vết thương, đây mới chỉ là độ khó thấp. Đường Thiên sắc mặt tái xanh, theo lời Đường Nhất, đao thuẫn binh của chòm sao Xà Phu vào thời đó cần hoàn thành bài kiểm tra tương tự nhưng khó hơn mức khó cao hai cấp.
Ngụ ý đương nhiên không cần nói rõ.
Đường Thiên vừa định nghỉ ngơi, nghe câu này lại lập tức lao vào.
Tấm thẻ tử kim này mặc dù đắt nhưng những thể ngộ ẩn chứa bên trong phong phú hơn thẻ hoàng kim nhiều. Tu luyện với cường độ cao khiến Đường Thiên nhanh chóng lĩnh ngộ những thể ngộ này, tính cách gã lại vốn vô cùng cứng cỏi. Đường Nhất chưa nói câu kia thì thôi, hắn nói xong càng khiến Đường Thiên không muốn mất mặt.
Trong lòng Đường Thiên, gã luôn cảm thấy mình thuộc phe binh đoàn Nam Thập Tự. Lúc thường nhác tới binh đoàn Xà Phu, Binh mở miệng ra là “đám binh đoàn Xà Phu rác rưởi”. Sao mình lại thua cái “đám binh đoàn Xà Phu rác rưởi” đó được.
Mất ba ngày Đường Thiên qua được đọ khó thấp.
Nhưng rất nhanh chóng, độ khó trung lại rất vô tình đánh tan cảm giác hưng phấn của Đường Thiên năm ngày liền, bất luận gã cố gắng như thế nào đều không kiên trì nổi một giờ.
Hôm nay là ngày thứ sáu.
Ầm!
Một viên đá to như cái thớt đánht hẳng lên thuẫn ảnh của Đường Thiên, thânt hể Đường Thiên vừa dừng lại, thuẫn ảnh vốn không hề có khe hở lại lập tức lộ sơ sót, gã thầm hô không ổn, song chưa kịp phản ứng lại, vài viên đá đã bắn tới từ vài hướng khác nhau.
Rầm rầm rầm!
Đường Thiên hoàn toàn không hay biết nổi mình đã trúng bao nhiêu phát, bị đánh thẳng từ trong Vẫn Thạch Thiên ra.
Sắc mặt gã tái xanh.