Chiến Thần Bất Bại

Chương 256: Chương 256: Xuất phát! Mục tiêu, chòm sao Sài Lang!




Tiên Võ.

Trong một căn phòng lớn bày chằng chịt vô số gương đồng. Mỗi tấm gương to cỡ chậu rửa mặt, đặt trên một giá cao, mỗi giá có số thứ tự từ một tới một vạn. Mặt của tất cả gương đồng đều hướng vào trung tâm đại sảnh, tạo thành một trận gương đồng hình tròn.

Đại sảnh đầy gương đồng, chính xác mười ngàn mặt gương.

Tại chính giữa trận gương này là một tấm gương đồng khổng lồ đường kính hơn ba mét đính lên mái vòm đại sảnh. Mặt gương đồng này là một chí bảo khác của Tiên Võ, Ánh Võ Đồng Kính.

Trên Ánh Võ Đồng Kính lập lòe ánh sáng, nó tỏa ra vô số luồng sáng, mỗi luồng sáng lại rơi vào một tấm gương, trên gương hiện lên một cái tên. Vô số đệ tử Tiên Võ đi qua đi lại giữa các tấm gương.

Lúc này, giọng hô của rất nhiều đệ tử Tiên Võ vang lên liên tiếp, trong sảnh vô cùng rối loạn.

“Số 9928, Hỏa Nha Đao Phủ, Quách Đông tử vong.”

“Số 9736, đoàn trưởng Ngũ Sát Đoàn, Kỳ Lân Vương, tử vong.”

“Số 9814, thành viên Ngũ Sát Đoàn, Thiết Mã tử vong.”

“Số 9867, thành viên Ngũ Sát Đoàn, Mãng Nhận tử vong.”

“Số 9889, thành viên Ngũ Sát Đoàn, Cá Sấu tử vong.”

“Số 9903, thành viên Ngũ Sát Đoàn, Bạch Hồ tử vong.”

“Trời ạ! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Ngũ Sát Đoàn chết sạch rồi à?”

“Chẳng lẽ có chiến sự? Xảy ra chiến tranh rồi à? Sao nhiều cường giả Thiên Bảng tử vong vậy?”

“Không, vẫn chưa hết.”

Một đệ tử cao giọng hô: “Số 9854, Thảo Nhân, Mộc Tử tử vong.”

Trong vòng một tháng, bảy cường giả Thiên Bảng tử vong, chuyện như vậy đã lâu rồi không xảy ra.

“Đôt nhiên, một đệ tử chú ý tới mặt gương đồng trước mặt mình, bỗng ngây dại, lắp bắp nói: “Đợi một chút, đợi chút! Số 9637, Đường Thiên, gã này chui đâu ra vậy?”

Toàn trường chợt yên tĩnh lại.

Trại tân binh.

Hồn tướng trước mặt thân hình cao lớn, còn cao hơn Đường Thiên một cái đầu, dáng người khôi ngô, xấp xỉ Amaury. Gương mặt hắn giống Đường Thiên tới năm phần, trang nghiêm lạnh lùng, mái tóc trên đầu bụi thành một búi kiểu cổ, thân hình lơ lửng giữa không trung, tay mang một thanh Trảm Mã Đao thể tích kinh người, uy vũ khí phách.

Đường Thiên há hốc miệng, ngơ ngác nhìn mãnh tướng trước mặt mình, một lát sau mới phản ứng lại: “Đường Nhất, thượng sĩ?”

Binh ở bên cạnh nói: “Ngươi là chủ nhân của doanh trại cho nên hồn tướng sinh ra cũng mang họ Đường. Thượng sĩ là cấp bậc của hắn, thật đáng tiếc, nếu nuốt thêm được ba cái nữa thì hay rồi.”

“Vì sao?” Đường Thiên không hiểu.

“Nếu nuốt thêm được ba cái, hắn có thể tăng thêm một cấp, quân sĩ trưởng, thực lực sẽ tăng nhiều.” Binh giải thích: “Có điều thực lực hắn cũng không yếu, ồ, thượng sĩ hoàng kim!”

Binh hơi ngạc nhiên, một lát sau mới cảm khái: “Ý chí của Quỷ Trảo quả nhiên cường hãn.”

“Thượng sĩ hoàng kim?” Đường Thiên vội hỏi.

“Ừ, ngươi chú ý sau cổ hắn có một dấu Nam Thập Tự màu vàng. Thượng sĩ hoàng kim vô cùng hiếm thấy. Thượng sĩ hoàng kim cường đại hơn thượng sĩ bình thường nhiều.” Binh trầm ngâm nói: “Doanh trại thay đổi quá nhiều, rất nhiều nơi ta không quen thuộc, để hắn tới kiểm tra là biết thực lực.”

Ngoài sân kiểm tra.

“Thật lợi hại!” Đường Thiên hai mắt bừng sáng, Đường Thiên trong tràng ánh đao như sấm sét, vô cùng dũng mãnh.

“Quả thật không tệ!” Binh cũng gật đầu nói: “Thực lực khoảng cấp tám, không quá thông minh nhưng ý chí kiên định, võ kỹ xuất chúng, chỉ biết một môn võ kỹ cấp đại sư. Đây là nguyên nhân khiến hắn trở thành thượng sĩ hoàng kim.”

“Sao lại là đao pháp?” Đường Thiên khó hiểu: “Ta tu luyện trảo công mà.”

“Mười sáu tấm thẻ hồn tướng hợp nhất, võ kỹ được tạo thành cuối cùng là gì không ai biết trước.” Binh lắc đầu nói: “Cho nên lúc đó chúng ta rất ít khi làm như vậy vì tỷ lệ tạo thành hồn tướng mình cần quá thấp. Lúc đó chúng ta cũng không thiếu hồn tướng. Nhưng giờ với ngươi lại là chuyện tốt, có Đường Nhất bên cạnh ngươi ta cũng yên tâm. Đao pháp cấp đại sư, cảnh giới cấp tám, thực lực mạnh hơn ngươi, hơn nữa hắn cực kỳ trung thành.”

“Vậy tốt quá!” Đường Thiên vô cùng vui vẻ.

“Mau chóng tới chòm sao Nam Thập Tự đi.” Binh trầm giọng nói: “Giao thành Tam Hồn cho ta.”

“Ừ!” Đường Thiên gật đầu.

Đường Thiên phát hiện không cần đi đâu xa mua thẻ tử kim làm gì, trong võ hội Quang Minh cũng có người bàn, hơn nữa còn có thể dùng tinh tệ trả tiền. Đường Thiên mua hai tấm, một tấm Không Khí Thuẫn Kích Thuật, một tấm Tàng Phong

Hai tấm thẻ Tử Kim này làm Đường Thiên tốn năm trăm triệu.

Hai tấm đều là võ kỹ chuyên môn, võ kỹ loại tấm chắn vốn là chuyên môn rồi, chỉ người dùng thuẫn mới tu luyện. Còn Tàng Phong lại là một loại võ kỹ thu liễm khsi tức tiềm hành, hiệu quả của nó cực tốt nhưng tiêu hao rất nhiều chân lực, cấp sáu muốn sử dụng cực kỳ khó khăn. Sau này nếu đẳng cấp cao hơn có thể có nhiều võ kỹ tốt hơn.

Năm trăm triệu mua thẻ tử kim cũng không rẻ, nhưng với Đường Thiên hai tấm thẻ này lại cực kỳ thích hợp. Trong tay hắn có sát khí cường đại là Huyết Trùng Thuẫn song lại không hiểu võ kỹ về thuẫn, giờ bù đắp được khuyết điểm này. Mà loại khinh công nhẹ nhàng như Tàng Phong cũng là loại Đường Thiên đang cần.

Người bán đã coi Đường Thiên như thần tài, thời buổi này chỉ có hạng giàu tới chảy mỡ mới dám bỏ năm trăm triệu ra mua hai tấm thẻ hồn tướng. Đường Thiên lại mua thêm một lượng đá ngôi sao. Vốn gã còn định mua một món bí bảo hoàng kim, nhưng chỉ nhìn giá đã lập tức quyết định từ bỏ.

Gã chỉ thấy duy nhất một món bí bảo hoàng kim, nhưng giá cả đề ra khiến Đường Thiên cảm nhận sâu sắc sự nghèo đói của mình.

Vì vậy gã tiện tay tìm tới người còn nghèo hơn mình: “Ngũ đại ca, có một mối làm ăn, huynh có hứng thú không?”

Ngũ Quang nghe tin khách tới cửa, giọng nói lập tức phấn khởi: “Ai da ai da, chuyện làm ăn của Đường huynh đệ cũng là chuyện làm ăn của ta mà! Huynh đệ cứ nói đi!”

Đường Thiên giải thích: “Không phải chuyện làm ăn của ta mà là chuyện làm ăn của Mặc gia, đối phương là Huyết Giáp Hội. Mặc gia định bỏ năm trăm triệu ra đối phó với Huyết Giáp Hội. Ta vừa đánh một trận cùng Huyết Giáp Hội, giết một gã tên Thảo Nhân của bọn chúng.”

“Thảo Nhân Mộc Tử!” Ngũ Quang chấn động: “Cường giả Thiên Bảng! Ồ, mới vài ngày ngươi lại giết một cường giả Thiên Bảng! Sao ta cảm giác sát khí của ngươi còn nặng hơn ta.”

Đường Thiên nhún vai: “Hết cách rồi, hắn chủ động tới làm phiền ta.”

“Huyết Giáp Hội lai lịch ra sao mà có cả cường giả Thiên Bảng!” Ngũ Quang trầm giọng nói.

“Hình như có liên quan tới Hắc Hồn, bọn họ phát minh ra một loại giáp máy mới, ông chú Binh nói rất lợi hại.” Đường Thiên nói.

“Được Binh nhận xét là lợi hại đúng là hiếm thấy.” Ngũ Quang cẩn thận nói: “Ta điều tra bối cảnh cảu chúng một chút đã. Đường huynh đệ yên tâm, bọn chúng đã gây chuyện với ngươi cũng là gây chuyện với ta! Có điều nếu Mặc gia bỏ tiền vậy ta cũng sẽ không tiết kiệm thay bọn họ.”

“Bọn họ là địa chủ nhà giàu.” Đường Thiên gật đầu lia lịa.

Ngũ Quang cười nói: “Chuyện còn lại cứ giao cho ta, ta sẽ phái người tới bàn với Mặc gia.”

“Được!” Đường Thiên nghe vậy mừng rỡ, gã chỉ phụ trách làm cò dắt mối, chuyện còn lại là của bọn họ.

Trở lại Tạ gia thôn, Đường Thiên rất hào phóng đưa Lăng Húc và Hạc một tấm thẻ tinh tệ hai trăm triệu.

“Thu thập Ô Nha Kim, các ngươi đã vất vả rồi.” Đường Thiên vô cùng hào sảng phất tay, dáng vẻ như nhà giàu: “Cần thẻ hồn tướng, bí bảo hay gì thì cứ mở miệng.”

Lăng Húc lắc đầu: “Ta không hứng thú với những võ kỹ khác, càng không hứng thú với bí bảo.”

Hạc cũng bình tĩnh nói: “Ta muốn võ kỹ Hạc Phái giương danh thiên hạ, không cần bí bảo.” Hắn xiết chặt Hạc Kiếm, đây là một bí bảo hoàng kim nhưng mình còn chưa cách nào phát huy uy lực của nó, vậy không cần phân tâm tới những bí bảo khác.

Đại gia ngày ngày cầm vài chục tỷ nằm ngủ, đâu thèm để một trăm tinh tệ vào mắt.

Vẻ bình thản của hai người khiến Đường Thiên đang muốn ra oai lại như đánh vào bị bông, ức ơtí muốn hộc máu.

“Ồ, hồn tướng thật cường đại!” Vẻ mặt Hạc biến đổi nhìn chằm chằm vào Đường Nhất.

Lăng Húc nhìn Đường Nhất không chớp mắt, hồn tướng cao lớn mang theo thanh trảm mã đao to như cánh cửa này tỏa ra khí tức vô cùng cường đại! Chiến ý trong mắt Lăng Húc bừng lên: “Đường Thiên, bảo hắn đánh với ta một trận.”

“Ngươi chắc chứ? Thực lực Đường Nhất mạnh lắm!” Đường Thiên cố ý hỏi.

“Chỉ sợ hắn không xong thôi!” Lăng Húc liếm môi một cái.

“Không vấn đề! Đường Nhất, để hắn lãnh giáo chút thực lực của ngươi đi.” Đường Thiên cười âm hiểm nói.

Đường Nhất bước mạnh một bước, không hề nói nhảm, một đao chém xuống.

Đường Nhất vừa xuất đao, mọi người lập tức biến sắc, Hạc không tin nổi kêu lên: “Cấp đại sư!”

Đao của Đường Nhất đường đường chánh chánh, không chút màu mè, ánh đao hiện lên không chỗ nào đặc biệt. Nhưng chỉ một đao đó thôi, mũi thương đầy tời lập tức biến mất, khí tức uy mãnh bá đạo ầm ầm tỏa ra bốn phương!

Đao pháp thu liễm khí tức, chất phác tự nhiên đến mức này, trừ đao pháp cấp đại sư tuyệt đối không còn khả năng khác.

Đao pháp của Đường Nhất chỉ có hai chữ - “Bá đạo!”

Bá đạo tới mức hoàn nguyên!

Lăng Húc hoàn toàn bí áp chế, thương pháp của hắn trước giờ vốn không nói lý nhưng lại gặp phải một kẻ còn không nói lý hơn, mà bất luận cảnh giới hay thành tựu võ kỹ của đối thủ đều cao hơn hắn, lập tức bị áp chế hoàn toàn.

Tạ Thanh trợn mắt nhìn.

Vài ngày không gặp, Đường Thiên không biết kiếm đâu ra một hồn tướng lợi hại như vậy. Đao pháp đạt tới cảnh giới đại sư, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe nói. Vừa thu được truyền thừa Ẩn Kiếm Lưu nhưng so với người ta vẫn kém quá xa.

Tạ Thanh, ngươi phải cố gắng lên.

Tạ Thanh thầm xiết chặt nắm tay. Đây là nguyên nhân khiến hắn từ chối lời mời của đối phương, hắn cũng biết thế giới bên ngoài rất đặc sắc nhưng hắn hiểu mình không quá thông minh, vốn kém hơn những người khác, phải cố gắng nhiều thêm.

Lăng Húc thua triệt để, khiến hắn nhìn ai cũng có vẻ khó chịu.

Đường Thiên rốt cuộc cũng phải tạm biệt Tạ Thanh.

“Chúng ta phải đi đây! Chúng ta phải xuyên qua chòm sao Sài Lang, nếu gặp chuyện gì tới thành Tam Hồn tìm Binh!” Đường Thiên vẫy tay với Tạ Thanh.

Tạ Thanh nhìn bọn Đường Thiên, trong lòng hơi lưu luyến, nếu không có sự giúp đỡ của Đường Thiên, hắn không chỉ không nhận được truyền thừa Ẩn Kiếm Lưu, sợ rằng thôn của mình cũng chẳng còn nữa.

Hắn lớn tiếng nói với Đường Thiên: “Đường Thiên, chờ ta luyện thành Ẩn Kiếm Lưu chân chính ta sẽ tới tìm các ngươi!”

Đường Thiên mỉm cười như ánh mặt trời, vẫy tay với hắn, cỗ xe bạc bay lên không trung.

Tạ Thanh ngây ngốc đứng nhìn cỗ xe tới lúc biến mất, hắn nhủ htầm trong lòng.

Đường Thiên, giờ ta còn không cách nào trợ giúp ngươi, nhưng tương lai kiếm của ta chắc chắn sẽ giúp được ngươi!

Đường Thiên, đây là lời thề của Tạ Thanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.