Chiến Thần Bất Bại

Chương 376: Chương 376: Bị tập kích tại Dược Kiều




“Nếu chòm Sư Tử đòi hỏi thăm dò cái gì, kiên quyết từ chối họ.”

“Vì sao?”

“Họ cần ngươi.”

“Nhưng chúng ta cũng cần bọn họ.”

“Khác nhau là ngươi không thể lùi, bọn họ có thể lùi.”

“Vì sao chúng ta không thể lùi?”

“Vì yéu.”

Đạo lý trong đó Ander Lena vẫn chưa nghĩ thông suốt, thế nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi phải khiến ngài thất vọng, chòm Tiên Nữ đang trong thời kỳ sa sút chờ phục hưng, những bí bảo này vô cùng quan trọng cho việc phục hưng của chòm Tiên Nữ, chòm Tiên Nữ vô lực trợ giúp quý phương.”

Andrey hơi ngạc nhiên, ánh mắt hơi híp lại, Ander Lena kiên quyết ngoài dự liệu của hắn.

Ander Lena lấy đâu ra sức từ chối?

Chẳng lẽ nàng còn thủ đoạn gì?

Gương mặt Ander Lena không lộ chút đầu mối, Andrey đột nhiên mỉm cười: “Cũng đúng, vậy chẳng hay ta có thể gặp ba vị khách từ chòm Sài Lang mua vài con thú năng lượng không?”

Ander Lena vẫn tập trung cao độ, Andrey nói ra “chòm Sài Lang” chứng tỏ bọn họ đã điều tra Đường Thiên.

Nàng hít sâu một hơi, cười tươi như hoa: “Ta sẽ phái người tới mời ba vị khách này.”

Andrey ngạc nhiên, Ander Lena thẳng thắn như vậy khiến hắn bất ngờ. Vốn hắn nghĩ Ander Lena chắc chắn không muốn hắn tiếp xúc với bọn Đường Thiên. Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, với chòm Tiên Nữ, thú năng lượng là đồ tốt nhưng với những chòm sao khác lại chẳng có tác dụng quá lớn. Đám thô hào chòm Sư Tử giết người phóng hỏa thì là dân chuyên nghiệp chứ bảo lấy kim châm thêu hoa thì đúng là làm khó dễ họ rồi.

Andrey thản nhiên nhấm nháp chén trà, chờ ba ng Đường Thiên tới.

Một lát sau, người hầu vội vàngc hạy vào, giọng run run: “Không tốt rồi! Không tốt rồi! Ba vị đại nhân trên đường tới xưởng dệt bị tập kích.

Andrey đứng bật dậy, trừng mắt: “Ở đâu?”

Nguyên Cát ánh mắt hơi híp lại đột nhiên mở ra, bừng lên ánh lạnh.

“Ở... ở Dược Kiều!”

Andrey đang định lên đường, Nguyên Cát đột nhiên mở miệng nói: “Đệ hạ ở đây trò chuyện cùng Ander Lena bệ hạ, ba người kia giao cho thuộc hạ.”

Andrey tỉnh táo lại, việc quan trọng nhất của hắn là đảm bảo sự an toàn của Ander Lena. Từ tình hình trước mắt, chòm Tiên Nữ quan trọng hơn nhiều so với chòm Sài Lang, hơn nữa hắn rất tin tưởng vào thực lực của Nguyên Cát.

“Vậy làm phiền Nguyên thúc!”

Andrey lại ngồi xuống, cười với Ander Lena: “Bệ hạ yên tâm, thực lực Nguyên thúc cho dù tại chòm Sư Tử ta cũng hiếm có địch thủ.”

Ander Lena khẽ mỉm cười: “Có lời này của điện hạ, Ander Lena yên tâm.”

๑๑۩۞۩๑๑

Dược Kiều.

Đường Thiên rơi vào trận ác chiến gian nan nhất từ khi sinh ra tới giờ.

Người hầu của Ander Lena quá hoang mang, hắn nói ba người nhưng thật ra chỉ có mình Đường Thiên. Lăng Húc không muốn lãng phí thời gian vào chuyện khác tu luyện, Hạc lại lo cho đống Ngân Bảo Bình chất đống như núi, số tiền đó đủ mua lại cả chòm sao Thiên Hạc.

Đường Thiên tới xưởng dệt ý muốn xem xem hàng đệt Tiên Nữ được chế tác ra sao. Tuy thái độ của Binh rất cẩn thận nhưng chuyện này không đủ làm dao động ý định của Đường Thiên. Nếu bán hết thú năng lượng sẽ làmột khoản tiền kếch sù, thế nhưng giờ Đường Thiên không thiếu tiền, tuy số tiền này lớn tới mức người ta đỏ mắt nhưng Đường Thiên giờ cũng dần hiểu được, có nhiều lúc tiền không phải vạn năng.

Gã cũng phát hiện mình nghĩ sai đường, hoàn toàn không cần phải xây dựng một binh đoàn hoàn toàn mới vì binh lính của binh đoàn Sài Lang đủ cho chỗ bí bảo này rồi.

Thức tỉnh huyết mạch, lại thêm bí bảo, binh đoàn như vậy chắc chắn rất lợi hại.

Không ngờ hắn vừa tới Dược Kiều đã gặp tập kích.

Hộ vệ do Ander Lena phái tới căn bản không phải đối thủ của đối phương, chỉ chớp mắt đã bị giết liểng xiểng. Đường Thiên vừa thấy tình huống không ổn, không nói một lời lập tức lao thẳng vào một gian hàng trên phố.

Đối phương là một nhóm ba người, thực lực ai nấy đều vô cùng mạnh mẽ.

Võ hội Quang Minh!

Đường Thiên không cần nghĩ cũng biết là ai, lưu phái võ kỹ của võ hội Quang Minh gã quen tới không thể quen hơn rồi.

Đối phương không ngờ Đường Thiên phản ứng nhanh như vậy, càng không ngờ là Đường Thiên ngay chạy trốn cũng dứt khoát như vậy.

“Đuổi!”

Một võ giả cầm kiếm la lớn rồi cùng một võ giả khác bay thẳng lên trời, lao thẳng lên nóc cửa hàng, bọn họ muốn chặn đứng đường lui của Đường Thiên.

Một võ giả dùng quyền khác hung hăng lao thẳng vào cửa hàng.

Viu!

Một nắm đấm đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.

Võ giả dùng quyền đầu tiên cả kinh rồi lại vui mừng, đối phương không trốn! Hắn quát lên một tiếng, không hề do dự đón lấy nắm đấm của Đường Thiên, dùng quyền đối quyền.

Ánh sáng màu trắng bao phủ cánh tay hắn, như một ngọn lửa màu trắng.

Võ kỹ nổi danh của võ hội Quang Minh, Đại Quang Minh Quyền! Quyền pháp này do một tiền bối võ hội Quang Minh sáng chế, là một môn võ kỹ có tư cách đạt tới cấp bậcv ô song. Trong giới võ giả trung tầng của võ hội Quang Minh nó được lưu truyền khá rộng rãi.

Ánh quyền nồng đậm như cơn sóng dữ ập tới.

Ánh mắt Đường Thiên sáng lên một luồng sáng khiến người ta chấn động hồn phách, nửa đường hóa quyền thành trảo, ánh lửa chói mắt đột nhiên sáng lên.

Không hề có va chạm kịch liệt như trong dự liệu, võ giả võ hội Quang Minh chỉ cảm thấy một quyền như đánh vào vũng bùn, quỷ trảo của đối phương dính lấy tay hắn!

Phép dính mà Đường Thiên vừa lĩnh ngộ!

Ánh quyền trên nắm đấm của đối phương tỏa ra sát cơ nồngd dậm, lại như sóng dữ cuốn hơi nước, ập thẳng vào mặt Đường Thiên. Đường Thiên chẳng những không sợ hãi, ngược lại cực kỳ phấn khởi, thành công rồi.

Đây là lần đầu tiên gã sử dụng phép dính của khí kình xoắn ốc trong thực chiến.

Nếu không phải tình hình nguy cấp, gã cũng chẳng mạo hiểm như vậy, nhưng lúc này không lo được chuyện khác.

Một chiêu đắc thủ, Đường Thiên càng thêm phấn khởi, trực giác của gã càng thêm sắc bén, trong lúc đối phương chưa kịp phản ứung, gã lấy nắm đấm tay phải đối phương làm điểm tựa, thân thể xoay tròn như con quay chui thẳng vào lồng ngực đối phương.

Chân lực đột nhiên truyền ra sau lưng, sử dụng phép gẩy.

Või giả dùng quyền chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân hình Đường Thiên lao thẳng vào ngực hắn như quỷ mị, hắn hoảng hốt biến sắc, không kịp phản ứng lại, ngực rung bần bật, chân lực toàn thân mất đi khống chế.

Rầm rầm!

Trần nhà đột nhiên nát vụn, trong tro bụi là hai bóng người từ trên trời giáng xuống. Hai người trên nóc nhà nghe động tĩnh bên dưới vội vàng tới trợ giúp.

Động tác của Đường Thiên nhanh như chớp giật, tay trái đã sớm đặt lên eo của võ giả dùng quyền đột nhiên phát lực, xoay như chong chóng, ném thẳng võ giả trong tay về phía hai người.

Võ giả dùng quyền bị chân lực xâm nhập, miệng không thể nói, chỉ trơ mắt nhìn bản thân bay về phía hai đồng đội, sắc mặt kinh hãi.

“Cẩn thận!”

Hai người chưa kịp hạ xuống đất đã nghe kình phong ập tới, giật mình, võ giả cầm kiếm lao nhanh sang một bên, võ giả cầm đao phản ứng chậm một bước, nổi giận gầm lên một tiếng, hung hãn chém thẳng một đao tới.

Ánh đao như tuyết, không chút trở ngại chém bay thứ vừa bay tới.

Mãi tới lúc này, võ giả dùng đao mới nhìn rõ người tới, tâm thần lập tức chấn động: “Lão tam!”

Ngay lúc hắn đang chấn động không để ý, một bóng người như ma quỷ vọt tới bên cạnh hắn, bàn tay lặng lẽ chém ngang, không chút ánh sáng.

“Cẩn thận!”

Võ giả dùng kiếm kinh hãi tới biến sắc!

Võ giả dùng đao như tỉnh giấc chiêm bao, ngay lúc mấu chốt này thể hiện ra mặt lão luyện của mình, hoàn toàn không để ý tới nhát chém của Đường Thiên, trường đao chém thẳng về phía sau.

Nhưng khiến hắn ngàn vạn lần không ngờ là nhát chém tới sau gáy mình lại đột nhiên hóa chém thành trảo, hắn chỉ cảm thấy sau cổ căng thẳng, một luồng sức mạnh truyền lại, ánh đao lập tức tan rã.

Đường Thiên dựa vào nguồn sức mạnh này nhảy lên trên, ánh đao mất khống chế lướt qua thân dưới của gã, đánh thẳng xuống mặt đất, làm dấy lên bụi mù đầy trời.

Một điểm sáng lạnh đột nhiên bắn ra trong bụi mù.

Là võ giả dùng kiếm giết tới, song Đường Thiên như đã sớm phát hiện, thân hình lướt ngang qua không trung, đẩy võ giả dùng đao về phía mũi kiếm.

Võ giả dùng kiếm kinh hãi, tay rung lên, mũi kiếm hiểm trở lệch đi.

Đường Thiên cực kỳ hưng phấn, trực giác của gã nhạy bén chưa từng có, gã chỉ cảm giác thân thể của mình cực kỳ nghe lời, những động tác ngày thường khó làm dược lúc này cũng dễ như ăn cháo.

Cảm giác biến hóa tùy tâm khiến người ta say mê.

Võ giả dùng đao bị gã nắm cổ, thân thể tê dại, chân lực hoàn toàn mất đi khống chế, thân có bản lĩnh thông thiên cũng chẳng dùng ra được. Võ giả dùng đao sắc mặt đỏ chót, hắn chỉ cảm thấy cực kỷ khuất nhục, bản thân vừa ngộ sát đồng bọn xong giờ lại phải nhận tất cả khuất nhục.

Ánh mắt hắn lấp lóe ánh sáng,d odọt nhiên buông đao.

Thanh đao bị hắn buông ra không rơi xuống mặt đất mà lơ lửng trên không trung, đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt. Gần như cùng lúc đó, hai tay hắn đột nhiên chụp vào năm ngón tay cứng như thép nguội đang nắm lấy cổ mình.

Võ giả dùng kiếm lệ rơi đầy mặt, không tiến mà lui!

Trong lòng Đường Thiên chợt sinh cảnh giác, không chút nghĩ ngợi, bàn tay đột nhiên phát lực.

Một tiếng rắc vang lên, võ giả dùng đao lặng ngắt.

Thế nhưng trường đao vẫn tỏa ra ánh sáng chói mắt bao phủ toàn gian phòng, cảm giác cực kỳ nguy hiểm khiến lông tóc Đường Thiên chớp mắt dựng đứng.

Không tốt!

Ngay thời khắc sống còn này, Đường Thiên bùng phát tiềm năng, trong ánh sáng chói mắt đó, Tàng Phong bộ đột nhiên phát động.

Ầm!

Sức mạnh bài sơn đảo hải bùng lên phía sau, Đường Thiên chỉ cảm thấy như bị một con tê giác húc phải, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể dùng tốc độ nhanh hơn bắn thẳng về phía trước.

“Chết đi!”

Một tiếng quát chói tai vang lên, võ giả dùng kiếm tóc tai bù xù, ánh kiếm nồng nặc chảy xuôi từ thân kiếm, bao phủ lấy hắn. Một tiếng rít vang lên, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một luồng ánh kiếm đánh thẳng về phía Đường Thiên.

Đường Thiên vừa thoát hiểm cảnh lại rơi vào nguy hiểm.

Chiêu kiếm của đối phương khiến Đường Thiên có cảm giác không thể tránh khỏi.

Trong lòng Đường Thiên chợt có cảm giác tỉnh ngộ, khí thế đối phương đã khóa chặt lấy gã, bất luận gã trốn đâu cũng không thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của chiêu kiếm này.

Vậy thì tới đây!

Ánh mắt Đường Thiên lộ vẻ hung hãn, có bao giờ thiếu niên như thần sợ cứng đối cứng?

Giữa không trung, thân thể Đường Thiên đột nhiên ngưng lại quỷ dị, gã ngẩng mặt, trong mắt sát ý như thực chất.

Mười ngón tay như móc câu, tia lửa chói mắt dâng trào.

Mười đốm lửa như đom đóm, lại như thực chất, nhanh chóng bay về phía ánh kiếml ạnh lẽo kia.

Chân lực trong cơ thể Đường Thiên cạn kiệt, thân thể đang dừng giữa không trung mất đi sức mạnh, rơi thẳng xuống dưới, trong lòng gã lại tĩnh lặng là thường. Đây là cảm giác tĩnh lặng trong thời khắc sống còn?

Gã ngẩng mặt, ánh mắt chăm chú theo dõi mười điểm sáng mỹ lệ kia.

Sáng lên nào, Quỷ Vương Huỳnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.